Đã là sáng sớm.
Nguyễn Anh Minh vốn ngủ hơi sâu nhưng bị tiếng hét của cô đánh thức, anh cau mày vài giây rồi ngồi dậy, vẻ mặt đã khôi phục sự bình tĩnh, không vui nói:
“Kêu cái gì? Cô nhìn cho kỹ, đều mặc quần áo đấy.”
Thịnh Tâm Lan sững sờ nhìn Nguyễn Anh Minh hồi lâu, thấy anh mặc quần áo ngủ, lại thấy mình cũng đang mặc đồ ngủ, sắc mặt cô lập tức đỏ ửng.
Nguyễn Anh Minh nhìn cô, thờ ơ nói:
“Quần áo của cô là được nhân viên khách sạn thay, hơn nữa tại sao tôi lại ngủ cạnh cô thì điều này nên hỏi chính bản thân cô. Cô kéo tôi nói mớ suốt cả đêm, tôi cũng không thể ngồi đó đúng không?”
Mặt Thịnh Tâm Lan càng đỏ hơn, chỉ muốn tìm một chỗ để chui vào.
Người này cứ như có cả trăm con mắt, chỉ nhìn thoáng qua là biết mình đang nghĩ gì.
“Vậy sao tôi lại ở đây?” Cô cố gắng kiên trì hỏi.
Cấu trúc của căn phòng này tương tự với phòng cô ở, nhưng không có camera, cho nên chỉ cần nhìn thoáng qua là biết đây không phải phòng cô.
Nguyễn Anh Minh xuống giường rót cốc nước đưa cho cô, hỏi ngược lại:
“Biết mình say sóng mà vẫn cố chấp ra biển, cô thật sự chỉ là muốn đi theo Lập Huy hay là cố ý…”
“Cố ý cái gì?” Vẻ mặt Thịnh Tâm Lan khó hiểu.
Nguyễn Anh Minh nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm: “Cố ý gây ra sự việc như bây giờ.”
Sắc mặt Thịnh Tâm Lan thay đổi, lông mày lập tức nhướn lên: “Ai cố ý gây ra sự việc như bây giờ? Tôi không có liêm sỉ sao? Anh tưởng tôi cố ý muốn va vào lòng anh à? Có phải anh cảm thấy phụ nữ trên thế giới đều phải thích anh không?”
Giọng điệu phản bác của cô cực kỳ mạnh mẽ, quyết liệt, như thể đã bị sỉ nhục rất nhiều.