Thịnh Tâm Lan về đến nhà, đón nhận sự chào đón nồng nhiệt của Thịnh Ái Linh.
“Mẹ ơi, mẹ đã về rồi hả, hôm qua có vui vẻ không?”
Mặc dù là biết tuổi của Thịnh Ái Linh còn nhỏ như vậy không thể nào biết chuyện của nam nữ được, nhưng mà Thịnh Tâm Lan vẫn không nhịn được mà gõ vào đầu của cô bé một cái.
“Vui vẻ cái gì chứ, ai kêu con đi tìm ba của Lập Huy đến lễ đính hôn tìm mẹ vậy hả?”
Thịnh Ái Linh bị cóc đầu đau đớn, méo miệng nói: “Cũng không phải là con nói mà, là anh Lập Huy đó, còn có mẹ nuôi nói nữa, mẹ nuôi đã nói là chú Nguyễn đây là anh hùng cứu mỹ nhân.
“Ai không có ở đây thì con đổ thừa cho người đó có đúng không?”
Thịnh Tâm Lan lườm cô bé một cái, rót ly nước ở bên cạnh bàn, thuận miệng hỏi: “Mẹ nuôi của con còn nói cái gì nữa?”
“Mẹ nuôi còn nói là kết cục của anh hùng cứu mỹ nhân đều chính là lấy thân báo đáp.”
“Phốc" một tiếng, Thịnh Tâm Lan phun một ngụm nước ra bên ngoài, ho khan hai tiếng rồi sau đó tức giận hỗn hển đi đập cửa phòng ngủ chính.
“Cái tốt không dạy mà đi dạy những cái này! Lưu Ngọc Hạnh, cậu ra đây cho tớ!”
Hôm nay là cuối tuần, Lưu Ngọc Hạnh được nghỉ ngơi ở nhà cho nên sẽ ngủ đến quên trời quên đất, nhưng mà gõ cửa cả buổi cũng không thấy ai trả lời, cô di chuyển sang cửa phòng khác. Ở bên trong hỗn loạn như ổ chó, nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lưu Ngọc Hạnh đầu.
“Hồi sáng này mẹ nuôi đi công tác rồi.”
Thịnh Ái Linh vui vẻ chạy đến: “Mẹ nuôi còn nói là mẹ nuôi không có ở nhà thì mẹ có thể tùy tiện mời chú Nguyễn đến đây làm khách, mẹ nuôi không ngại đâu.”
“Ai muốn mời anh ta chứ hả!”
Thịnh Tâm Lan cất cao giọng nói, một bộ dạng chột dạ che mặt của mình lại, cố ý che đi gương mặt đang đỏ bừng.
“Được rồi được rồi, mẹ mệt muốn chết, mẹ đi ngủ đây, con tự chơi một mình đi đừng có làm phiền mẹ.”
Thịnh Ái Linh chạy về phòng của mình, lại che miệng cười trộm trong khe cửa.
Xem ra là chiêu anh hùng cứu mỹ nhân của mẹ nuôi rất có hiệu quả, quả nhiên vẫn nên nhờ mẹ nuôi ra tay, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Buổi chiều Thịnh Tâm Lan lưng đau eo nhức nằm ở trên giường lật qua lật lại cũng ngủ không được, xoay người liền có thể hồi tưởng lại đoạn ký ức ngắn vào tối ngày hôm qua, mặt đỏ tới mang tai, trùm đầu lại cả nửa ngày, bởi vì thở không nổi cho nên vén chăn ra thở mạnh một hơi, giày vò một lúc lâu sau cô bắt đầu phụng phịu.
Nếu như không phải là Lưu Ngọc Hạnh ép buộc mình để tham gia lễ đính hôn thì cũng sẽ không có chuyện như vậy, nếu như không phải là cô ấy nhiều chuyện cứ kêu Nguyễn Anh Minh đến buổi hôn lễ sao có thể xảy ra chuyện này được.
Nói tới nói lui, kẻ cầm đầu chính là cái tên này!
Nghĩ như vậy, đầu óc của cô bỗng nhiên tỉnh táo lại, cô càng cảm thấy chuyện này tám chín phần mười là do cô ấy đã bày ra.
Chuyến bay của Lưu Ngọc Hạnh đến trễ, đang buồn bực chờ đợi trong phòng nghỉ ở sân bay, điện thoại vang lên đinh một tiếng, xuất hiện một tin nhắn thoại messenger. Sau khi nhìn người gửi đến thì biểu cảm bực bội của cô liền chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, chậm rãi mở khóa điện thoại ra, vô cùng hài lòng nghe Thịnh Tâm Lan lên án.
“Cậu nói thẳng cho tớ biết đi, ép buộc tớ đi đến hôn lễ còn thông báo cho Nguyễn Anh Minh có phải đều là kế hoạch mà cậu đã suy nghĩ kỹ trước rồi không?”
Cô bấm điện thoại di động, xích lại gần microphone rồi nói.
“Sao có thể là như vậy được chứ, có điều là tối ngày hôm qua có xảy ra chuyện gì không vậy, sao cả một đêm cậu đều không trở về?”
“Không có xảy ra chuyện gì hết.”
“Cậu cũng đừng có tức giận như vậy mà, nhưng mà tớ không tin là cái gì cũng không xảy ra đâu nha.”
Đầu dây bên kia im lặng cả nửa ngày cũng không trả lời lại.
Cách một cái màn hình điện thoại, Lưu Ngọc Hạnh cảm thấy là mình cũng có thể nhìn thấy được gương mặt đang đỏ bừng của Thịnh Tâm Lan, đáng tiếc là không thể nhìn thấy tận mắt, thật là đáng tiếc quá đi thôi!
Mặt khác, bên phía sân bay đã thông báo chuyến bay của cô đã đến giờ rồi, cô chậm rãi ung dung mang theo vali thuận lợi lên trên máy bay tìm vị trí của mình ngồi xuống, hạ giọng nói với điện thoại.
“Tớ lên máy bay rồi, không thảo luận chi tiết vấn đề với cậu nữa, chờ đến lúc tớ trở lại thì lại chia sẻ với tớ một đêm kích thích vào tối ngày hôm qua đi.”
Nói xong, cô liền nhấn nút tắt máy.
“Người đẹp, xin hỏi là vali ở bên trên của cô tôi có thể di chuyển sang bên cạnh một chút được không?”
Trong tiếng nhắc nhở ồn ào trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
Lưu Ngọc Hạnh cũng không ngẩng đầu lên.
“Không phải là của tôi, anh cứ tùy tiện di chuyển đi.”
“Cảm ơn.”
Người đàn ông lịch sự nói cảm ơn, tự mình di chuyển đồ vật bỗng nhiên động tác dừng lại
Lưu Ngọc Hạnh thấy giọng nói này khá quen tai, thả máy tính bảng ở trong tay xuống ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau.
“Là anh/cô."
Giọng nói của đàn ông và phụ nữ vang lên cùng nhau, một bên là từ Lưu Ngọc Hạnh, một bên là đến từ Cao Khải.
Sau khi đã đối chiếu chỗ vé máy bay với chỗ ngồi, Cao Khải ngồi xuống bên cạnh của Lưu Ngọc Hạnh, đồng thời lịch sự vươn tay ra với cô: “Cô Lưu, thật là khéo, lại gặp nhau nữa rồi.”
Lưu Ngọc Hạnh liếc mắt nhìn, giơ tay lên ra hiệu cho tiếp viên hàng không.
“Xin chào quý khách, xin hỏi cô có cần giúp đỡ gì không?”
“Tôi muốn đổi chỗ ngồi.”
Cao Khải biến sắc, bàn tay đang treo ở giữa không trung hết sức khó xử.
Tiếp viên hàng không cũng cảm thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ rất kỳ lạ, cười cười xấu hổ nói: “Cô Lưu, vị trí chuyến bay lần này đều đã đầy hết rồi, không thể nào đổi được.”
Sắc mặt của Lưu Ngọc Hạnh lập tức thay đổi, xem thường lườm Cao Khải ở bên cạnh.
“Trong khoang phổ thông cũng không có nữa hả, đổi cho tôi khoang phổ thông cũng được nữa, chỉ cần là không ngồi cùng một chỗ với người này là được rồi, phần tiền còn lại của tôi với mọi người cũng không có vấn đề gì đâu.”
“Cô có ý gì chứ hả?” Cao Khải nhíu mày nhìn cô, không vui nói: “Tôi cũng đã không yêu cầu đổi chỗ ngồi rồi cô còn lên cơn gì nữa?”
“Tôi chính là cảm thấy khó chịu đối với người đàn ông không có tố chất động tay động chân với phụ nữ.”
Sắc mặt của Lưu Ngọc Hạnh lạnh lùng hơn rất nhiều.
“Thật sự xin lỗi, không có chỗ ngồi nào trống hết.”
Tiếp viên hàng không mang theo gương mặt khó xử.
Vẻ mặt của Cao Khải cũng trầm xuống, chế giễu lại.
“Cô coi coi ai thoải mái chứ? Tôi thấy chắc là cô có hận với xã hội có đúng không, máy bay sắp bay lên rồi cô còn ở chỗ đây làm khó xử tiếp viên hàng không nữa chứ, còn nói là tôi không có tố chất, cô nhìn xem tố chất của cô cao được bao nhiêu hả?”
“Anh..."
Lưu Ngọc Hạnh cau mày, nhìn tiếp viên hàng không rồi kêu cô ấy đi trước đi, sau đó trừng mắt nhìn Cao Khải rồi nói.
“Tôi lười phải nói nhảm cùng với anh, tôi cảnh cáo anh toàn bộ hành trình bốn tiếng đồng hồ của chuyến bay chúng ta coi như chưa từng gặp nhau đi, đừng có nói chuyện với tôi.”
“Tôi..."
Bị trách móc nhiều lần, Cao Khải cũng không tức giận, ngược lại là có chút tò mò.
Rốt cuộc là trên người mình có điểm nào để cho người phụ nữ này không thoải mái, mỗi lần gặp mình thì giống như là ăn thuốc súng.
Khóe mắt của anh ta nhìn thoáng qua thẻ làm việc ở trong tay của Lưu Ngọc Hạnh, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên mấy phần.
Mười chữ vô cùng rõ ràng "hoạt động truyền thống văn hóa Tranh Quang", cô cũng đi tham gia hoạt động giao lưu truyền thông văn hóa Tranh Quang à?
Nói như vậy, đúng là duyên phận vẫn chưa cạn.
Cao Khải cong khóe môi lộ ra một nụ cười sâu xa.
Hôm sau là thứ hai.
Gạt bỏ tất cả những chuyện "xảy ra ngoài ý muốn" vào cuối tuần, Thịnh Tâm Lan bắt đầu như ngựa không ngừng vó mà chuẩn bị bố trí hội trường cho tiệc kỷ niệm của tập đoàn Thịnh Đường, cả một ngày cứ luôn quan sát khu vực cách ly trong hội trường.
“Tấm áp phích đó không được rồi, phải làm đẹp hơn một chút, đừng để cho người ta cảm thấy khách sạn chúng ta trang trí màu mè, cố gắng không tạo lúng túng cho khách hàng vào ở khách sạn hiện tại bây giờ.”
“Còn có bên này nữa, đồ vật nào không còn sử dụng thì bỏ hết tất cả vào trong nhà kho đi, cái nào cần dùng thì cứ lấy ra, chạy thêm hai ba chuyến cũng không có chuyện gì đâu.”
Buổi chiều, còn đang bận rộn, ở quầy tiếp tân cách đó không xa vang lên tiếng kêu của nhân viên tiếp tân.
“Quản lý Thịnh, ở đây đang có người tìm cô này.”
Thịnh Tâm Lan đang ngửa đầu chỉ huy nhân viên làm việc sắp xếp đèn treo, nghe tiếng thì quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy ở chỗ quầy tiếp tân có một bóng dáng quen thuộc đang đứng đó. Nhiều năm không gặp, bóng dáng kia có hơi cong lưng, so với trong trí nhớ đã già nua hơn rất nhiều.