CHƯƠNG 25: THIỆP MỜI ĐÍNH HÔN
Cao Mỹ Lệ khẽ mỉm cười, nụ cười đó là tất cả cơn ác mộng trong ký ức tuổi thơ của Nguyễn Lập Huy.
“Đến đây nào, đưa tay cho dì.”
Cô ta đưa tay ra, ngón tay trắng nõn được sơn màu hồng phấn, chỗ được đính kim cương lóe lên ánh sáng lạnh lẽo giống như là một lời cảnh cáo lọt vào trong tầm mắt của Nguyễn Lập Huy.
Cậu bé run rẩy đưa tay ra, sau đó cô ta nắm chặt tay dẫn ra bên ngoài.
“Chắc có lẽ là sợ sau khi chúng ta kết hôn rồi thì anh sẽ không có thời gian chơi với thằng bé nữa.”
Cao Mỹ Lệ nắm tay của Nguyễn Lập Huy đứng ở trước mặt của Nguyễn Anh Minh, vẻ mặt ôn hòa, còn mang theo vài phần thương tiếc mà nói: “Em giải thích với thằng bé một chút, sau này em sẽ ít đi quay phim, cùng với anh chăm sóc cho thằng bé, dẫn thằng bé đến công viên trò chơi, lúc này thằng bé mới chịu bình tĩnh lại.”
Thấy lúc này Nguyễn Lập Huy đang cúi đầu xuống, nghiễm nhiên là bộ dạng đã thu liễm tính tình, Nguyễn Anh Minh cũng không nghi ngờ gì, nhẹ nhàng thở ra, trong lòng càng cảm thấy chuyện kết hôn này cần phải được thực hiện.
Thứ sáu, sau khi Thịnh Tâm Lan tan làm về nhà, theo thói quen lấy tạp chí đăng ký vào ngày hôm đó ở trong thùng thư, sau khi mở cửa ra vừa đọc vừa đi về phía ghế sofa. Ái Linh chạy ra từ trong phòng ngủ, đặt mông ngồi lên trên ghế sofa, khoe với cô những kỹ năng thắt dây vừa mới được học.
“Trường mẫu giáo song ngữ Lam Bảo?”
Thịnh Tâm Lan đột nhiên thốt lên một tiếng, nhìn chòng chọc vào một túi hồ sơ dày được kẹp giữa một đống báo chí.
“mẹ, có chuyện gì vậy?”
Ái Linh không hiểu cho lắm, ném sợi dây thắt lại qua một bên, bu lại.
Thịnh Tâm Lan nhanh chóng xé mở túi tài liệu đó, đổ ra một đống giấy từ trong đó ra ngoài.
“Giấy báo nhập học?”
Âm thanh kinh ngạc này so với lúc này chỉ có hơn chứ không có kém.
“Cái gì vậy ạ?” Thịnh Ái Linh biết chữ có hạn, nhướng mày lên một mặt ngây thơ.
“Miễn học phí hoàn toàn?”
Tiếng thét chói tai thiếu chút nữa là đã lật ngược mái nhà.
“Mẹ!” Ái Linh bất mãn ngoáy ngoáy lỗ tai của mình: “Mẹ làm con sợ muốn chết, mẹ làm gì vậy?”
Thịnh Tâm Lan không thể tin được, lầm bầm nói: “Sao con lại được trường mẫu giáo Lam Bảo chọn vậy, con có biết Lam Bảo không?”
Ái Linh mờ mịt lắc đầu.
Thịnh Tâm Lan vỗ đầu, bỗng nhiên như là lấy lại tinh thần, tự nhủ nói: “Cũng đúng thôi, sao con có thể biết được.”
Từ nhỏ Thịnh Tâm Lan đã lớn lên ở Đông Lăng, đối với những trường học nổi tiếng ở Đông Lăng cô còn có thể thuộc như lòng bàn tay, Lam Bảo chính là nơi đốt tiền nhiều nhất ở Đông Lăng, hoành tráng nhất, và chính là trường mẫu giáo đứng đầu làm cho người bình thường có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Được biết đến như là hermes trong trường mẫu giáo, quý tộc trong quý tộc.
Chỉ tính riêng tiền học phí thì một năm cũng đã hết một tỷ hai trăm triệu, chưa tính cả tiền sinh hoạt ăn uống, tiền đồng phục của trường, tính toán hết thảy, một năm không có nổi ba tỷ thì cũng không dám bước vào cổng của trường học này.
“Một trường học tốt như vậy không cần tiền mà để con đi học hả?” Ái Linh chớp chớp đôi mắt, cũng có chút khó hiểu.
“Trọng điểm chính là chúng ta căn bản cũng không đăng ký, sao bọn họ đã có thông tin cá nhân của con vậy?”
Thịnh Tâm Lan nhíu mày, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không đúng: “Có phải là do mẹ nuôi của con đã sắp xếp không?”
Bạn bè của Lưu Ngọc Hạnh rất nhiều, trước đó cũng đã nói muốn để Ái Linh đi đến một trường học tư nhân tốt một chút, còn đề cập là muốn một mình mình trả hết toàn bộ tiền học phí, nhưng mà lại bị cô từ chối, chẳng lẽ là tiền trảm hậu tấu à?
Nghĩ như vậy, cô liền gọi điện thoại qua cho Lưu Ngọc Hạnh, ở đầu dây bên kia cũng bất ngờ: “Lam Bảo hả? Sao tớ dám đào hố cho cậu như vậy? Bà chị à, bà cũng đã đề cao tớ quá rồi đó, đúng thật là tớ có bản lĩnh để nhét Ái Linh vào, nhưng mà cậu lại không dám sử dụng tiền của tớ, tớ càng sợ hơn là cậu không đủ sức để chi tiêu cho ngôi trường đó.”
“...”
“Cái gì chứ, miễn học phí và các hoạt động linh tinh á? Tớ không nghe lầm đó chứ, cậu gặp được vận may lớn gì vậy?”
Nghe tiếng lộp bộp ở đầu dây bên kia, Thịnh Tâm Lan nhịn không được mà đưa điện thoại di động ra xa lỗ tai: “Thôi được rồi, không phải là cậu thì tớ cúp điện thoại trước nha, để tớ suy nghĩ một chút.”
“Nè, có phải là gần đây cậu cua được tên ngốc nào không vậy?”
Trước khi cúp điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến một câu trêu chọc không đầu không đuôi.
Trái lại làm cho trong đầu của Thịnh Tâm Lan như là có một dây cung vang lên.
Chẳng lẽ là?
Người có bản lĩnh làm ra chuyện lớn như vậy, hơn nữa còn có lý do giúp cô, ngoại trừ người đó thì cũng không có người nào khác.
Sau khi xoắn xuýt một phen, cô vẫn bấm điện thoại di động gọi cho dãy số kia.
“Alo, Tổng giám đốc Nguyễn... muộn như vậy rồi mà còn làm phiền anh, tôi xin lỗi nha.”
Ngoại trừ Nguyễn Anh Minh, cô thật sự không thể nghĩ là được ở bên cạnh của mình có ai chỉ trong chớp mắt liền đổ sông đổ biển hết mấy tỷ bạc.
Ở trong điện thoại, giọng nói của Nguyễn Anh Minh vô cùng lạnh lùng: “Chuyện gì?”
“Có hơi không lịch sự, nhưng mà tôi cũng không nghĩ ra người nào khác, tôi chỉ là muốn hỏi lúc nãy tôi vừa mới nhận được một phần thông báo của trường mẫu giáo song ngữ Lam Bảo, có phải là anh đã giúp một tay không?”
“Ừm.”
Ừm?
Chỉ có phản ứng này?
Thịnh Tâm Lan hơi ngơ ngác: “Không phải chứ, tại sao vậy?”
“Cô đã cứu Lập Huy, đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, chuyện lên làm.”
“Phần quà này quá nặng rồi, tôi không chịu nổi đâu.”
“Đối với tôi mà nói cũng chỉ là một cuộc điện thoại thôi.”
“Nhưng mà...” Thịnh Tâm Lan không biết phải giải thích sự ngột ngạt ở trong lòng của mình như thế nào, ấp úng cả nửa ngày, nhưng mà lại không tìm được từ, sợ sơ ý một chút để cho người ta cảm thấy mình được đà lấn tới.
“Cô có còn chuyện gì khác nữa không?” Giọng nói của Nguyễn Anh Minh hơi không kiên nhẫn.
“Không có...
“Vậy thì tôi còn có việc, cúp trước.”
Đầu dây bên kia truyền đến mấy bận, Thịnh Tâm Lan kinh ngạc nhìn điện thoại, bỗng nhiên lại bực mình.
Không phải, anh giúp đỡ người thì cũng được đi, có thể nói ra yêu cầu chút không.
Nếu như anh chịu giúp chuyện trường mẫu giáo tư nhân cần có sự phê duyệt của chính phủ mà cô đã nhìn trúng hồi trước, vậy thì lúc này cô chắc chắn sẽ cảm ơn nghìn lần, nhưng mà tại sao lại là Lam Bảo vậy chứ? Cho dù là cái chuyện tiêu tiền do anh ta giải quyết, nhưng mà môi trường đầy rẫy con cái của nhà giàu, Ái Linh có thể chấp nhận được không?
“Cái người gì vậy chứ?” Thịnh Tâm Lan đặt mông ngồi xuống: “Rốt cuộc là anh ta suy nghĩ cái gì vậy hả? Muốn sắp xếp con đi học ở Lam Bảo, Lam Bảo là do nhà của anh ta mở à?”
Ái Linh ở một bên quang minh chính đại nghe lén cả nửa ngày cũng hiểu được chuyện bảy tám phần, còn đang mừng thầm, nghe vậy thì đắc ý nói: “Có thể là do chú Minh thích con đó, nhìn thấy con đáng yêu cho nên sắp xếp trường học cho con, nói không chừng sau này con còn trở thành con gái của chú ấy nữa, giúp con gái của chú ấy thì có gì không đúng?”
“Con lại nói tào lao nữa!” Thịnh Tâm Lan lại đánh lên trên mông của cô bé: “Mẹ vẫn còn chưa tính sổ con chuyện lần trước ở nhà hàng món nhật đâu đó, con đừng có kiếm chuyện với mẹ nữa, mẹ còn đang buồn bực đây này!”
Thịnh Ái Linh bĩu môi, nói thầm: “Con mới không có nói bậy!”
Từ các loại dấu hiệu trước mắt mà quan sát, chú Minh này đối xử với mẹ vẫn rất quan tâm, dựa theo cách nói của ông cụ từ xưa đến nay chú Minh không đặt phụ nữ vào trong lòng mà lại đối đãi khác nhau như thế này, chắc chắn là tình yêu đã nảy nở.
Thịnh Ái Linh đang đắm chìm trong vui sướng vì đã sắp thành công, nhìn thoáng qua người mẹ đang thở dài thở ngắn của mình, nhíu nhíu mày, có loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
mẹ à, khi nào thì mẹ mới có thể có chút tiền đồ, có mắt nhìn đi chứ! Cuộc đời này mà không nỗ lực thì sao có thể ăn ngon mặc đẹp được, sao có thể đánh bại hết tất cả các loại phụ nữ khác mà bộc lộ tài năng gả vào gia đình giàu có.
Thịnh Tâm Lan vẫn còn đang phiền muộn, bực bội nhét một xấp tài liệu đó ở trên bàn trà, bạch một tiếng, không cẩn thận đụng phải đóng báo chí chất đầy, lập tức rơi hết xuống thảm.
Một màu đỏ chói hết sức chói mắt ở ngay trước mặt của Thịnh Tâm Lan rơi xuống từ bên trong đóng tạp chí, đúng lúc dừng ở trên chân của Thịnh Tâm Lan.
Lúc này cũng chỉ lo xem giấy báo nhập học của Lam Bảo, cho nên cũng không xem mấy cái này.
Thịnh Tâm Lan xoay người nhặt lên, sau khi nhìn thoáng qua thì hai hàng lông mày lại nhíu chặt.
Là một thiệp mời đính hôn!