“Chuyện này còn ai biết nữa không?”
Sau khi bình tĩnh lại, Cao Mỹ Lệ siết chặt nắm đấm.
Người đại diện cau mày khẳng định:
“Người bên chợ đen làm chuyện rất sạch sẽ, đồng thời một khi bọn họ đã ra tay đốt nhà giết người, sẽ không dám nói ra, nên chỉ có mình Cố Hải là biết chuyện này, hơn nữa chuyện này là do họ lỡ tay, họ đã đồng ý với tôi là sẽ nghĩ cách tìm ra anh ta để bù đắp, nhưng tôi sợ là không kịp.”
“Không đâu.” Cao Mỹ Lệ thâm trầm nói: “Nếu tên nội gián đó bình an vô sự, e là anh ta đã sớm đến cục cảnh sát để báo án rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy tin tức gì, chỉ sợ anh ta cũng xảy ra chuyện rồi, cô đi nhắc nhở bọn họ, tới các bệnh viện hoặc trạm thu nhận gần đây xem thử đi.”
Đám cháy lớn như thế, mấy căn nhà xung quanh đều bị cháy rụi, một mình anh ta bị hạ thuốc hôn mê bất tỉnh thì sao có thể rời đi nguyên vẹn chứ?
Suy nghĩ này từ từ thuyết phục cô, Cao Mỹ Lệ thả lỏng tay, lòng bàn tay bị móng tay nhéo đến đỏ ửng.
...
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Tâm Lan liền khởi hành đi khảo sát nơi đầu tiên trong kế hoạch Thanh Lữ lần này, đó là Cổ Trấn Lan Khê cách nội thành Đông Lăng khoảng 200km.
Homestay đầu tiên mà cô điều tra là homestay đứng đầu trong bảng giới thiệu trên mạng, tên là Homestay Phong Đường.
“Thủ tục nhận phòng của cô đã xong rồi, chính là căn phòng đầu tiên ở bên trái tầng hai.”
Đăng ký xong thông tin, nhân viên liền trả chứng minh nhân dân cho Thịnh Tâm Lan: “Để tôi dẫn cô lên nhận phòng.”
“Cảm ơn.”
Nhân viên là một cô gái trẻ, trông chưa tới hai mươi tuổi, rất hoạt bát, mặc áo phông màu xanh lá cây và quần sooc, từng lời nói cử chỉ đều mang tới sự trẻ trung cho người khác.
“Homestay của các cô chỉ có một mình cô ở đây trông tiệm thôi à? Vậy chẳng phải cô sẽ rất bận rộn sao?”
“Ở đây không chỉ có mình tôi, mà còn có chủ tiệm của chúng tôi nữa, nhưng lúc trước anh ấy đã rời đi rồi, hai tháng nay vẫn chưa quay về.”
Thịnh Tâm Lan nghe vậy thì nhíu mày, hơi thất vọng.
Cô khảo sát Homestay Phong Đường một mặt là vì muốn xem tình trạng trang trí, sau khi cô đi vào đây cô cũng đã quan sát rồi, nơi này càng làm cô hài lòng hơn so với những gì cô nghĩ, nên cô càng chắc chắn với suy nghĩ mời chủ homestay này về khách sạn Thịnh Đường, để chủ tiệm thiết kế quy hoạch Thanh Lữ sẽ thích hợp hơn việc cô từ từ tổng kết kinh nghiệm rất nhiều.
“Thế à, vậy chủ tiệm khi nào sẽ trở về?”
“Tôi không biết, bình thường chủ tiệm cứ thoắt ẩn thoắt hiện, homestay này của chúng tôi đều do bà chủ quản lý, sao thế? Cô tìm chủ tiệm chúng tôi có việc gì thế?”
“À, không có gì.” Thịnh Tâm Lan mỉm cười nói: “Tôi chỉ tò mò, người có thể thiết kế ra một homestay độc đáo như này là người thế nào, nên rất muốn gặp mặt thôi.”
“Vậy cô tìm bà chủ của chúng tôi cũng được, toàn bộ homestay này đều do bà chủ và chủ tiệm trang trí, trong đó có rất nhiều ý tưởng là của bà chủ.”
“Thế à?”
Mắt Thịnh Tâm Lan bỗng sáng bừng: “Vậy tiệm của các cô không phải do chủ tiệm phụ trách, mà là do bà chủ phụ trách à?”
“Đúng vậy, homestay này đều là tâm huyết của bà chủ tôi.”
Sau mấy câu hàn huyên đơn giản, nhân viên liền đi xuống lầu chào hỏi người tới ở khác, Thịnh Tâm Lan cảm thấy rất vui, dù gì phụ nữ cũng dễ thuyết phục hơn đàn ông.
Sẩm tối, khi ánh chiều tà bao phủ toàn bộ Cổ Trấn Lan Khê, trong một góc tầng một ở Homestay Phong Đường, một người phụ nữ trung niên với mái tóc dài được búi bằng trâm, đang dùng kẹp gắp tử sa vào tách trà để pha trà, nếu nhìn từ xa sẽ không nhìn ra độ tuổi của người phụ nữ này, nói cách khác là rất chênh lệch về độ tuổi, nói bà ấy 30 tuổi sẽ có người tin, mà nói bà ấy 50 tuổi cũng có người tin.
Thịnh Tâm Lan đi tới đó nói:
“Trà thơm quá, là bạch trà đúng không?”
Người phụ nữ đó ngẩng đầu lên, nở nụ cười dịu dàng với cô: “Đúng vậy, cô muốn uống không. Tôi sẽ pha nhanh thôi.”
Thịnh Tâm Lan gật đầu, rồi ngồi xuống cảm ơn.
“Cô đã ở đây quen chưa?” Người phụ nữ lên tiếng trước, tay vẫn đang chuyên chú pha trà.
“Rất tốt, phong cảnh trên tầng hai có thể nhìn thấy toàn bộ nóc nhà trong Cổ Trấn, thật sự rất đẹp.”
“Cô uống trà đi.”
Người phụ nữ đưa tách trà cho cô, Thịnh Tâm Lan cảm ơn rồi nhận lấy, nhấp một ngụm, hương vị thật sự rất đậm đà.
“Cô không tới đây du lịch đúng không?” Người phụ nữ hỏi.
Sắc mặt Thịnh Tâm Lan hơi nghiêm lại: “Sao bà có thể nhìn ra vậy?”
“Nếu tới đây chơi, sẽ không có ai ở luôn trong homestay không đi ra ngoài như cô cả.”
Thịnh Tâm Lan mỉm cười đáp: “Mặc dù bà chủ không đi xuống lầu, nhưng lại hiểu rất rõ người tới ở trong homestay, quả thật rất dụng tâm.”
Người phụ nữ mỉm cười, không nói gì nữa.
“Bà chủ không tò mò tôi tới đây để làm gì à?”
“Tôi không tò mò, trên đời này có rất nhiều chuyện tò mò sẽ hại chết người, nhưng nếu cô đồng ý nói, tôi sẽ tình nguyện lắng nghe.”
Thịnh Tâm Lan sửng sốt một lát, cô thật sự chưa từng gặp người nào không dính khói bụi nhân gian, như người phụ nữ trước mặt này.
Cô ngẫm nghĩ một lát, rồi mở miệng nói:
“Đầu tiên tôi muốn giới thiệu một lát, tôi tên là Thịnh Tâm Lan, là quản lý khách sạn Thịnh Đường dưới trướng tập đoàn Thịnh Đường.”
Cô đưa danh thiếp của mình cho bà ấy.
Lúc nghe thấy bốn chữ ‘tập đoàn Thịnh Đường’, vẻ mặt luôn bình tĩnh của người phụ nữ bỗng trở nên căng thẳng, rồi nhìn cô kinh ngạc: “Thịnh Đường.”
“Vâng, là Thịnh Đường.” Thịnh Tâm Lan thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Cổ Trấn Lan Khuê nằm ở vị trí xa xôi, nhưng trông bà chủ này có vẻ có quen biết tập đoàn Thịnh Đường, vậy thì quá tốt rồi.
“Tôi nghe nói homestay này là do bà chủ đích thân tham gia thiết kế và trang trí đến bước cuối cùng, nên tôi muốn hỏi xem bà có ý định tới tập đoàn chúng tôi nhậm chức, chuyên phụ trách khai phá chuỗi homestay không?”
Bà chủ nhíu chặt mày, luôn nhìn chằm chằm tấm danh thiếp đó, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau bà mới lên tiếng:
“Ai đã sắp xếp cô tới đây mời tôi đến tập đoàn các cô nhậm chức vậy?”
“Tất nhiên là bộ phận kế hoạch tập đoàn sắp xếp rồi, hơn nữa tổng giám đốc chúng tôi đã đích thân ký tên xác nhận rồi.”
“Tổng giám đốc của các cô, là Nguyễn Anh Minh?”
“Bà biết tổng giám đốc Nguyễn à?” Thịnh Tâm Lan dè dặt dò hỏi.
Cô chợt cảm thấy hình như phản ứng này của bà chủ không được bình thường cho lắm.
“Tôi chỉ nghe qua thôi.” Bà chủ nhìn cô hỏi: “Cô, cô có quen tổng giám đốc của các cô không?”
Thịnh Tâm Lan lại sửng sốt, bà ấy hỏi vậy là sao?
“Cũng, cũng được.”
“Vậy cậu ấy có khỏe không? Tôi nghe nói cậu ấy có một cậu con trai, cậu ấy đã kết hôn rồi à?”
“Anh ấy rất khỏe, quả thật anh ấy có một cậu con trai, nhưng anh ấy vẫn chưa kết hôn, có lẽ cũng sắp rồi.” Lúc nhắc đến con trai, vẻ mặt Thịnh Tâm Lan càng thâm trầm hơn, hơi mất tập trung.
“Thế à? Vậy ông cụ Nguyễn có khỏe không? Cô từng gặp ông ấy chưa?”
Thịnh Tâm Lan định thần, nhìn bà với ánh mắt hoài nghi: “Bà chủ, hình như bà rất quan tâm đến chuyện nhà tổng giám đốc Nguyễn.”
Vẻ mặt bà chủ hơi mất tự nhiên đáp: “Thế à? Tôi chỉ tò mò thôi, dù gì bên ngoài cũng lan truyền rất nhiều tin đồn về chuyện nhà họ Nguyễn, mặc dù tôi đã lớn tuổi, nhưng vẫn rất thích hóng chuyện.”
Thế à? Trong lòng Thịnh Tâm Lan càng nghi ngờ hơn.
Lúc nãy câu đầu tiên khi cô hỏi người phụ nữ này là có tò mò về mục đích mình tới đây không, nhưng dáng vẻ của bà rất hờ hững, như thể dù trời có sụp xuống cũng không liên quan đến bà, thế mà giờ bà lại nói bà chỉ tò mò về chuyện nhà họ Nguyễn?
Chuyện này thật kỳ lạ.
...
“Ông nghe nói con cử Tâm Lan đi công tác rồi đúng không?”
Trong nhà tổ nhà họ Thịnh, Nguyễn Anh Minh và ông cụ đang ăn tối cùng nhau, đúng lúc này ông cụ chợt nhớ tới Thịnh Tâm Lan nên hỏi anh.
Nguyễn Anh Minh ngừng động tác gắp đồ ăn của mình lại, nhìn lướt qua Nguyễn Lập Huy đang ngồi bên cạnh ông cụ, cậu bé vội nắm lấy áo ông cụ, dáng vẻ như đang nói ‘không sai, là do con nói đó, ai sợ ai chứ’.