Thịnh Tâm Nhu sửng sốt một lát:
“Ba, không phải con hô to gọi nhỏ, mà con cảm thấy Thịnh Tâm Lan quay về hoàn toàn không có ý tốt, ba đừng để cô lừa.”
“Con bé là em gái con.” Thịnh Thanh Sơn nhíu mày nói: “Con bé đã nhiều năm không quay về như vậy, thế mà vừa quay về con đã dùng thái độ này, con muốn làm gì?”
“Con không có em gái không biết xấu hổ như thế.”
Thịnh Tâm Nhu khoanh tay, vẻ mặt đầy đắc ý:
“Ba, ba biết không, cô ta đã làm rất nhiều chuyện mất mặt ở bên ngoài, lúc trước lừa chúng ta nói là ra nước ngoài du học, nhưng cuối cùng thì sao, chưa kết hôn đã sinh con, giấu tất cả chúng ta để chạy ra nước ngoài sinh con hoang, ngay cả ba đứa bé là ai cũng không biết.”
Mẹ con Thịnh Tâm Nhu khẳng định một khi cho ba biết tin tức này, chắc chắn sẽ giận tím mặt, thậm chí Vu Cẩm Hà còn giả vờ khuyên nhủ một câu.
“Thanh Sơn ông đừng tức giận quá, tôi thấy trước đây Tâm Lan chỉ là còn nhỏ nên nhất thời hồ đồ thôi.”
Thịnh Tâm Lan không hề giải thích một câu, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường và cười khẩy mỉa mai.
“Ông ngoại.”
Một giọng nói non nớt vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng, cũng phá vỡ lòng mong đợi của hai mẹ con Thịnh Tâm Nhu.
Thịnh Ái Linh chạy ra khỏi thư phòng, trong tay còn cầm tẩu thuốc cổ quý giá nhất của Thịnh Thanh Sơn, dụi đôi mắt lim dim nói: “Ông ngoại, con muốn ăn bánh kem.”
Vẻ lạnh lùng trên mặt Thịnh Thanh Sơn dịu lại ngay, ông cúi người bế Thịnh Ái Linh đi xuống lầu: “Được, chúng ta đi ăn bánh kem thôi.”
Cho dù ông không đáp lại lời tố cáo của Thịnh Tâm Nhu lúc nãy, nhưng hành động này thật sự đã vả mạnh vào mặt hai mẹ con cô ta.
Một cái tát không hề phát ra tiếng.
Sắc mặt Thịnh Tâm Nhu tái xanh, gần như không dám tin những gì mình đang thấy, đến khi tiễn Thịnh Tâm Lan ra cửa, cô đã nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cô đã dùng bản lĩnh gì để ba dễ dàng chấp nhận đứa con hoang này của cô?”
“Thịnh Tâm Nhu, chị nên nói chuyện sạch sẽ một chút.”
Thịnh Tâm Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, đè thấp giọng nói: “Chị nuôi trai bao còn sử dụng nhà của tôi, nếu tôi nói chuyện này cho ba biết, chị cảm thấy ba sẽ nghĩ thế nào?”
Gần như trong nháy mắt, cô đã nhìn thấy sắc mặt Thịnh Tâm Nhu trở nên trắng bệnh.
Thịnh Tâm Lan không muốn phí lời nữa, nên mở cửa xe ra:
“Bác tài, mau lái xe đi!”
Xe ô tô nhanh chóng rời đi, Thịnh Tâm Nhu vẫn đứng trước cửa, siết chặt nắm đấm, như muốn móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, trên mặt hiện đầy vẻ thâm trầm.
Mà bên này, Vu Cẩm Hà bưng trà lên lầu, đứng ngoài cửa thư phòng nghe thấy Thịnh Thanh Sơn đang gọi điện thoại.
“Luật sư Ngô, vậy chuyện này tôi giao cho ông, việc chuyển nhượng cổ phần thì phải công khai, nhưng về mặt bất động sản thì có thể ưu tiên.”
“Đúng vậy, tôi xác nhận chuyển hết vào tên cháu gái ngoại tôi, nếu đưa cho Tâm Lan, có lẽ con bé sẽ không đồng ý nhận lấy.”
“...”
Giọng nói già nua truyền ra khe cửa, bàn tay đang bưng khay trà của Vu Cẩm Hà khẽ run lên, bà do dự mấy giây, rồi cho một viên thuốc vào, thấy viên thuốc đã hòa tan vào ấm trà, ánh mắt bà ngày càng trở nên thâm độc dứt khoát.
Thịnh Thanh Sơn, chuyện này là do ông ép tôi.
...
Buổi tối, Thịnh Tâm Lan dẫn Thịnh Ái Linh về nhà Lưu Ngọc Hạnh.
Đến nửa đêm, Thịnh Tâm Lan nghe thấy tiếng nam nữ nói chuyện, nên liếc nhìn qua khe cửa, cảnh tượng nóng bỏng thật sự quá mãnh liệt, cô vội nhắm mắt lại rồi đóng cửa lại lần nữa.
Đêm nay, cô không được ngủ yên giấc.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Tâm Lan đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng trước bàn ăn, trong giây phút nhìn thấy Lưu Ngọc Hạnh mở cửa phòng ngủ ra, cô đã hít sâu một hơi.
“Woa, là há cảo à, tớ rất thích.”
Vẻ mặt Lưu Ngọc Hạnh như chưa từng xảy ra chuyện gì, cô nhấc chân đi tới, vừa đặt mông xuống ghế đã tiện tay cầm lấy một miếng há cảo bỏ vào miệng.
Thịnh Tâm Lan khoanh tay trước ngực nói: “Cậu không muốn nói gì với tớ về chuyện tối qua ư? Lúc nãy khi Cao Khải rời khỏi đây, lần đầu tiên tớ nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của anh ta.”
Cao Khải là tình nhân của mọi người trong tập đoàn Thịnh Đường, trước giờ luôn mặt mày hớn hở, nhưng lúc nãy trong giây phút nhìn thấy mình khi đi ra khỏi phòng Lưu Ngọc Hạnh, anh ta lại đỏ mặt, chuyện này chẳng phải là mặt trời mọc ở đằng tây à?
Lưu Ngọc Hạnh nghiêm mặt, rõ ràng tốc độ nhai đã chậm lại một chút:
“Thì tối qua bọn tớ uống hơi nhiều, có gì hay ho đâu mà nói.”
“Cậu không cho là thật à?”
Giọng điệu Thịnh Tâm Lan ẩn chứa hàm ý sâu xa.
“Cậu không cho là thật cũng được, dù gì tớ cũng không hiểu rõ Cao Khải, cũng không biết anh ta là hạng người gì, nếu phải đánh giá thì anh ta cũng không tốt cho lắm, toàn bộ Đông Lăng này nơi nào cũng có bạn gái anh ta, tớ sợ cậu thật sự có cảm tình với anh ta, rồi không chấp nhận nổi.”
“Toàn bộ Đông Lăng?”
Lưu Ngọc Hạnh khẽ nhíu mày, vẻ mặt hơi sụp đổ.
Thịnh Tâm Lan cười trộm, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nói: “Đúng vậy, trong công ty có 19 cô gái đều bị anh ta trêu chọc, danh hiệu Thắt lưng vàng trong hộp đêm của Cao Khải không phải chỉ nói đùa thôi đâu, trong toàn bộ hộp đêm ở Đông Lăng này có nhà nào không xem anh ta là kim chủ?”
“Rắc rắc” trứng gà trong tay Lưu Ngọc Hạnh đã bị cô bóp nát, vẻ mặt cực kỳ u ám.
“Khụ khụ.”
Thịnh Tâm Lan nghiêng đầu, không muốn nhìn thấy cảnh này.
“Ái Linh, mau ra ngoài thôi con, ăn sáng xong rồi mẹ sẽ dẫn con đến trường.”
Thật ra Lưu Ngọc Hạnh và Cao Khải có thể tốt lên, không phải chuyện ngày một ngày hai, dựa vào việc từ khi cô ấy đi công tác trở về vẫn luôn nhắc đến Cao Khải, đã sớm nhìn ra một chút manh mối rồi.
Rơi vào bể tình thì dễ, nhưng dùng lý trí để đối đãi thì rất khó.
Thịnh Tâm Lan là đang nhắc nhở cô ấy, trên người Cao Khải có rất nhiều phẩm chất đặc biệt mà cô ấy không thể chấp nhận được, nên phải chú ý đến, nếu hai người cùng vượt qua chuyện này, thì mới có thể xóa bỏ mọi khoảng cách để ở bên nhau.
Hôm nay là cuối tháng.
Sau khi đưa Thịnh Ái Linh đi học, Thịnh Tâm Lan liền chạy đến tổng bộ tập đoàn Thịnh Đường để tham dự cuộc họp
“Quản lý Thịnh.”
Trong đại sảnh tập đoàn, một giọng nam đã gọi cô lại, Thịnh Tâm Lan quay đầu lại nhìn, lúc nhìn thấy người tới đầu óc cô nhanh chóng lướt qua một lượt, rồi nhận ra người này là nhà sản xuất chương trình du lịch của Phan An lúc trước.
“Thật trùng hợp? Có thể gặp mặt cô ở đây, mẹ của Linh Linh.”
Nhà sản xuất khoảng 30 tuổi, ăn mặc giản dị, cười híp mắt nhìn cô: “Tôi vừa mới nói chuyện với công ty trước khi tới đây, bọn họ đều nói muốn tìm cô để bàn chút chuyện.”
“Chuyện gì thế?” Thịnh Tâm Lan khó hiểu.
“Chúng tôi vừa cắt một đoạn video trailer về chương trình du lịch lúc trước, và nhận được phản hồi rất tốt, nên tôi đã xin cấp trên làm tiếp chương trình này, cô có muốn cho Ái Linh ký hợp đồng dài hạn với chúng tôi không?”
“Hả? Dài hạn?” Thịnh Tâm Lan vội lắc đầu đáp: “Chuyện này không được, tôi còn phải đi làm, không thể để cho Ái Linh đi một mình được.”
“Chuyện này không sao cả.” Nhà sản xuất ung dung nói: “Tôi biết năng lực làm việc của cô rất xuất sắc, nếu cô đồng ý, chúng tôi có thể liên lạc với tổng giám đốc Nguyễn, để anh ấy cho cô từ chức ở khách sạn, rồi đến công ty truyền thông chúng tôi làm người đại diện cho con gái cô, vậy chẳng phải cô sẽ có thời gian sao?”
“Cảm ơn anh, nhưng chuyện này không cần đâu.”
Thịnh Tâm Lan chưa từng làm người đại diện, nên dứt khoát từ chối mà chẳng cần suy nghĩ.
“Có phải cô đang lo rằng công việc của mình sẽ không ổn định đúng không, cô yên tâm, tiền lương mà chúng tôi trả cho cô sẽ không thấp hơn tiền cô làm quản lý khách sạn.”
“Không phải không phải, thật sự không phải...”
Thịnh Tâm Lan khéo léo từ chối, khuôn mặt nhà sản xuất đầy nuối tiếc, trước khi đi còn đưa cho cô một tấm danh thiếp.
“Nếu cô suy nghĩ kỹ càng rồi, thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, giờ có không ít bà mẹ đào tạo con gái mình thành nghệ sĩ, tôi thấy Ái Linh dù đặt ở phương diện nào, cũng rất có tố chất làm ngôi sao nhí.”
Thịnh Tâm Lan hơi dở khóc dở cười nhận lấy tấm danh thiếp, nhưng cô không nhận ra rằng, cảnh tượng lôi lôi kéo kéo này đã lọt vào mắt Nguyễn Anh Minh.