“Coi như là trả tiền thuê nhà đi, sợ là tôi phải ở nhờ chỗ chị một khoảng thời gian.”
Thịnh Tâm Lan múc một bát cháo đưa tới trước mặt anh ta: “Cậu có ở nhờ tôi cả đời thì cũng chẳng sao cả, dù sao là tôi đâm phải cậu mà, hơn nữa, cậu còn giúp tôi không ít việc nữa, yên tâm ở lại đi, chuyện thân phận của cậu, có thời gian lại điều tra tiếp.”
Nhắc tới điều này, Thịnh Tâm Lan truy hỏi: “Đúng rồi, cậu điều tra trường học bên khu đại học lúc trước thế nào rồi? Còn bao nhiêu trường chưa tra xong?”
Thiên Ân ngây người, tiếp đó, giây phút cúi đầu xuống, trong ánh mắt thêm vài phần âm trầm: “Không nhiều, chỉ còn khoảng 5-6 trường thôi, trong đó có hai trường là trường sư phạm, điều tra đơn giản hơn.”
“Cuối tuần tôi có thời gian, tôi đi cùng cậu.”
“Không cần đâu, chị có việc thì cứ làm đi, tự tôi đi là được.”
Thiên Ân ngẩng đầu lên, sắc mặt đã khôi phục lại như thường.
Thấy Thiên Ân kiên trì như thế, Thịnh Tâm Lan cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng vẫn hay băn khoăn.
Thật ra, trước kia cô cũng bảo Nguyễn Anh Minh giúp đỡ điều tra thân phận của Thiên Ân, theo lý mà nói, chỉ cần bên phía công an có được ảnh và vân tay của Thiên Ân thì có thể tìm được thân phận của anh ta trong khi dữ liệu.
Nhưng về sau, cô chia tay với Nguyễn Anh Minh, nên cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Sau bữa sáng, Thiên Ân đưa Thịnh Ái Linh đi học, vì chuyện đấu thầu vô cùng cấp bách, thời hạn cuối cùng mà tập đoàn Kiều An đưa ra là chiều nay, Thịnh Tâm Lan cũng không có thời gian để ý tới hai người, đi thẳng tới công ty.
“Tổng giám đốc Thịnh, đây là hồ sơ đấu thầu đã được sửa chữa, cô xem qua đi.”
Trong văn phòng, giám đốc bộ phận hành chính Hứa Khải đưa bản giấy tờ đấu thầu cuối cùng cho Thịnh Tâm Lan đọc và ký tên.
Sau khi đọc kỹ một lượt, Thịnh Tâm Lan xác nhận không có vấn đề gì nữa, ký tên rồi đưa cho Hứa Khải: “Được, cứ như này đi, lát nữa cậu trực tiếp gửi hồ sơ đấu thầu qua cho tập đoàn Kiều An.”
“Vâng.” Hứa Khải đáp lời cực kỳ sảng khoái: “Đúng rồi, chuyện phái người theo dõi tập đoàn Kiều An mà chúng ta bàn lúc trước, cô đã tìm được người chưa?”
“Ừ, tìm được rồi.”
Thịnh Tâm Lan gật đầu.
Hứa Khải đánh giá vẻ mặt của Thịnh Tâm Lan, cẩn thận hỏi: “Là ai thế? Là người của công ty chúng ta sao?”
“không phải, là dân chuyên nghiệp.” Thịnh Tâm Lan đánh dấu trên giấy tờ, tùy ý liếc nhìn Hứa Khải: “Cậu không cần phải lo chuyện này, làm tốt chuyện đấu thầu là được, kịp thời xử lý phản hồi của bên phía tập đoàn Kiều An.”
Hứa Khải thu lại ánh mắt, cười ngượng ngùng:
“Vâng, tôi biết rồi.”
Sau khi Hứa Khải rời đi, Thịnh Tâm Lan liếc nhìn ra cửa.
Không phải là cô quá đa nghi, mà là bây giờ Thanh Vân đang trong thời kỳ quan trọng để phát triển, từng bước cố gắng vượt qua giai đoạn này là được, nếu lúc này lại vì tin nhầm người mà xảy ra vấn đề gì đó, vậy thì đúng là mất nhiều hơn được.
…
Trường mầm non Lam Bảo.
Sau khi Nguyễn Anh Minh đưa Nguyễn Lập Huy tới cổng trường, vì Lập Huy không chịu tự mình vào trường, anh chỉ có thể đứng ở cửa chờ Thịnh Ái Linh cùng cậu bé.
Đã gần 9 giờ, Thịnh Ái Linh mới thong dong tới muộn.
“Sao lại là cậu? Tâm Lan đâu?” Sau khi thấy người đưa Thịnh Ái Linh tới, sắc mặt Nguyễn Anh Minh lập tức thay đổi.
“Theo ý của tổng giám đốc Nguyễn, tôi không thể đưa Ái Linh đi học sao?”
Thiên Ân như cười mà không phải cười nhìn Nguyễn Anh Minh: “Hơn nữa, không phải anh và Tâm Lan đã chia tay rồi sao? Đừng có gọi thân mật như thế, tránh cho người khác hiểm nhầm, hai đứa nhỏ ở trường sinh hoạt cũng không hay.”
“Chuyện này không liên quan tới cậu nhỉ?”
Ánh mắt của Nguyễn Anh Minh tối lại: “Lúc trước ở khách sạn không chào mà đi, tôi còn tưởng là còn cần phải tới đồn công an báo án, xem xem có phải cậu bị bệnh viện tâm thần đưa đi chữa bệnh rồi không, giờ xem ra phải cho người làm thủ tục lại từ đầu cho cậu rồi, đúng không?”
“Không cần phiền thế đâu.” Thiên Ân nhìn anh ta, khuôn mặt thiếu niên ngây ngô lại mang ý cười khí thế bức người: “Bây giờ tôi ở nhà của Tâm Lan, sống rất tốt, thế nên, không cần tổng giám đốc Nguyễn nhọc lòng.”
Nghe thế, sắc mặt Nguyễn Anh Minh càng thêm khó coi.
Sau khi thấy Ái Linh đã vào trong trường, Thiên Ân liền không rảnh nhiều lời với Nguyễn Anh Minh nữa, khi đang định đi, phía sau truyền tới giọng nói lạnh lùng của Nguyễn Anh Minh.
“Cố Thiên Ân, chuyên ngành trinh sát và phản trinh sát, khóa 17 trường đại học cảnh sát, là cậu đúng không?”
Thiên Ân dừng chân, từ từ xoay người lại, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Anh Minh.
“Nhìn dáng vẻ này, cậu biết thân phận của mình, nếu đã như thế, giấu tất cả mọi người, giả vờ thành bệnh nhân mất trí nhớ để được đồng tình, ăn vạ bên người Tâm Lan, rốt cuộc là có mục đích gì?”
“Mục đích?” Cố Thiên Ân giương khóe môi, vẽ ra một nụ cười đầy khinh thường: “Tôi không giống anh, làm việc gì cũng có mục đích, nếu tôi nói đơn thuần là tôi thích Tâm Lan, thế nên tôi thích ở bên cạnh cô ấy thì sao?”
“Dùng cách giấu diếm thân phận của mình?” Vẻ mặt Nguyễn Anh Minh càng thêm lạnh lùng: “Tôi cảm thấy đồn cảnh sát thích hợp với cậu hơn.”
“Với tình cảnh bị theo dõi từng giây từng phút như anh bây giờ, anh cảm thấy đưa tôi tới đồn cảnh sát có gì tốt cho anh sao?” Vẻ mặt Cố Thiên Ân không đổi, nói rất thong dong.
“Nếu tôi là anh, tôi sẽ để tôi tiếp tục ở bên cạnh Tâm Lan, thứ nhất là để bảo vệ sự an toàn của cô ấy, thứ hai, anh có thể nhờ tôi điều tra cái tên Nguyễn Kỳ Phong – kẻ đã cướp vị trí tổng giám đốc của anh rốt cuộc đang âm thầm làm cái quái gì mà nhậm chức chưa tới nửa tháng đã có khă năng giúp cho thành tích kinh doanh của tập đoàn tăng lên gấp bội.”
Nghe thế, ánh mắt của Nguyễn Anh Minh càng thêm âm trầm.
Anh đã sớm biết Cố Thiên Ân không đơn giản, trước kia điều tra được anh ta là học sinh trường đại học cảnh sát, so sánh với tài liệu cử đi học, cùng với các chương trình học trong trường có thể thấy được, người này tâm tư cẩn mật, chưa từng nghe thấy, chưa từng gặp được.
Chu Phương đã tới trường đại học cảnh sát hỏi thăm, đánh giá của giáo sư ở trường dành cho Cố Thiên Ân là: “Học trò Cố Thiên Ân là thiên tài trinh sát và phản trinh sát trăm năm có một, nếu tâm tư của cậu ấy mà chính trực, vậy chính là bảo tàng của giới trinh thám, ngược lại, cậu ấy sẽ khiến cho cả giới trinh thám bó tay.”
Đánh giá cao như này không phải tiện miệng nói ra được, tất cả đều là có bằng chứng hẳn hỏi.
Cố Thiên Ân từng tham gia vào một cuộc thi phá án do trường đại học cảnh sát và bộ đội trinh thám đặc chủng tổ chức, là người bắt được kẻ tình nghi phạm tội đầu tiên về quy án, đồng thời, trong cả quá trình đã tạo ra một kế hoạch phạm tội hoàn hảo có thể giúp mình an toàn rút lui.
Việc mô phỏng này đã khiến anh ta bị xử phạt, nhưng cũng khiến anh ta có thể trực tiếp đạt được tư cách học thông lên thạc sĩ và tiến sĩ.
“Tôi dựa vào đâu mà tin cậu?” Nguyễn Anh Minh nhìn chằm chằm vào mắt Cố Thiên Ân, muốn tìm được một chút cảm xúc muốn kéo dài thời gian hay qua loa cho xong trong mắt anh ta.
Cố Thiên Ân lại cười nhẹ nhàng.
“Anh cũng có thể chọn không tin tôi, nhưng anh phải tin rằng, chỉ riêng chuyện tôi giấu Tâm Lan về thân phận của mình, không đủ để đưa tôi vào tù, ngược lại sẽ khiến Tâm Lan cảm thấy anh chuyện bé vẽ ra to, tự dưng kiếm chuyện.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Nguyễn Anh Minh càng thêm sa sầm.
Giằng co hồi lâu, anh lạnh mặt hỏi:
“Vừa rồi cậu nói Tâm Lan sẽ gặp nguy hiểm, vì sao lại nói như thế?”
“Nguyễn Kỳ Phong là người như nào, tôi có thể điều tra ra được, sợ là không có ai rõ hơn người anh họ như anh nhỉ? Loại người như anh ta, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nếu bị anh ép tới mức chó cùng rứt giậu, có thể làm ra được chuyện gì, ai cũng không thể đảm bảo được.”
Giọng điệu của Cố Thiên Ân càng thêm âm trầm.
“Tranh đấu trong nội bộ gia tộc các người, tôi không lo được, nhưng nếu liên lụy tới Tâm Lan, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”