Mục lục
Lãi được bé yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không cần, cảm ơn ý tốt của phó tổng Tiêu."



Thịnh Tâm Lan lễ phép từ chối, bởi vì cô vừa mới nghe được ý uy hiếp từ trong lời nói của Tiêu Thành Tâm.



Tôi có thể giúp cô, nhưng ý nghĩa sâu xa là, cô phải làm gì đó cho tôi.



Cho dù là cái gì, Thịnh Tâm Lan cũng không có hứng thú.



Tiêu Thành Tâm hai tay đút túi, không tức giận vì sự lạnh lùng của Thịnh Tâm Lan, nhưng vẫn không có ý tránh ra cho cô đi: “Mọi người đều gọi tôi là anh Tiêu hoặc là Thành Tâm, gọi phó tổng Tiêu nghe quá khách khí, nếu cô Thịnh không ngại thì theo tôi ra ngoài uống ly rượu đi, thế nào? Chỗ này quá đông người."



Thịnh Tâm Lan nhíu mày, ý khiêu khích đã khá rõ ràng.



"Không có hứng thú"



Thịnh Tâm Lan nhìn anh ta một cái, cố nén sự khinh bỉ trong lòng: “Đêm nay tôi còn có việc, lần sau đi."



Nói xong cô định quay người đi về một hướng khác.



Tiêu Thành Tâm lại nhanh hơn cô, trực tiếp chặn lại trước mặt cô: “Cô Thịnh, cô không nể mặt mũi như vậy, tôi có một tật xấu chính là thích sĩ diện, nếu cô không nể mặt tôi, tôi cảm thấy thứ cô muốn, chỉ sợ sẽ không chiếm được."



Thịnh Tâm Lan càng cảm thấy buồn cười, sao lại gặp phải một tên ba hoa không bình thường như vậy chứ?



"Dường như thứ tôi muốn không liên quan gì đến phó tổng Tiêu, tôi không biết mình đắc tội ngài chỗ nào, ngài gây chuyện như thế, có gì cứ nói rõ ràng ra đi."



"Cô không đắc tội tôi." Tiêu Thành Tâm mỉm cười: “Là bổn công tử tôi nhìn trúng cô, không phải cô muốn ký hợp đồng với tập đoàn Kiều An à? Chỉ cần cô theo tôi ra ngoài uống ly rượu, chuyện này tôi sẽ cho người của tôi nói chuyện với chú Lý một chút, hợp đồng là của các cô, mà đồng phục nhân viên tập đoàn Bảo Thụy chúng tôi cũng giao cho công ty cô được không?"



"Anh coi trọng tôi?"



Thịnh Tâm Lan suýt nữa cười ra tiếng: “Thật có lỗi, tôi không nghèo túng đến nỗi phải đi bán rẻ tiếng cười để làm ăn."



Dường như trong nháy mắt, vẻ mặt Thịnh Tâm Lan lập tức lạnh xuống, trực tiếp vượt qua Tiêu Thành Tâm, đi về hướng khác.



Sau lưng vang lên giọng nói mỉa mai của Tiêu Thành Tâm:



"Cô Thịnh, tôi cho cô thời gian một đêm để cân nhắc, nếu hối hận thì đi thẳng đến phòng 419 khách sạn Bạch Nguyệt tìm tôi."



Thịnh Tâm Lan cũng không quay đầu lại, trong nội tâm chửi mắng tên bỉ ổi Tiêu Thành Tâm một vạn lần.



Trên thế giới thật sự có loại người không biết xấu hổ như vậy, thật là buồn nôn.



Ở một nơi khác, tất cả sự việc nãy giờ đều rơi vào một đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo.



Anh đang định tiến lên thì tai nghe vô tuyến bên tai vang lên rõ ràng giọng nói của Chu Phương:



"Sếp Nguyễn, Nguyễn Kỳ Phong đang ở trên sân thượng nói chuyện với một cô gái, nhìn thân hình có hơi giống cô Cao."



Nguyễn Anh Minh nhíu mày, mắt nhìn Thịnh Tâm Lan ở cách đó không xa đã hất Tiêu Thành Tâm đi, thần sắc anh hòa hoãn hơn mấy phần: “Ừ."



Sảnh bữa tiệc có nhiều người, nghĩ sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nhưng nghĩ đến lời nói của tên nhóc vừa mới đi về phía Thịnh Tâm Lan, trong mắt Nguyễn Anh Minh lập tức ngưng tụ một tầng băng sương thật dày.



Sau khi Thịnh Tâm Lan bỏ Tiêu Thành Tâm đi, theo bản năng tìm kiếm hình bóng Nguyễn Anh Minh, dạo qua một vòng, xa xa nhìn thấy anh đi lên phía sân thượng, bàn tay cầm mép váy trở nên cứng dờ.



Nghĩ đến mình cứ tự mình đa tình nhớ mãi không quên, mà người ta vẫn sống vô cùng thoải mái.



Tiệc rượu tiến hành được một nửa, trên tháp Champagne vang lên tiếng thử microphone, tất cả mọi người tụ tập tới, Thịnh Tâm Lan bị biển người lôi cuốn đi lên, cũng vội vàng đi theo.



"Buổi tiệc rượu hôm nay của chúng tôi muốn long trọng giới thiệu Sếp Lý của tập đoàn Kiều An, đúng là khách quý."



Người phụ trách tổ chức là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi giới thiệu Lý Bác Quỳnh với mọi người.



Hành động này thật khó hiểu, Thịnh Tâm Lan tìm được Đường Sảng trong đám người, thấy cô ta cũng mang theo dáng vẻ không hiểu được, trao đổi một ánh mắt với cô sau đó lắc đầu.



Lý Bác Quỳnh nhận lấy microphone, mỉm cười chào hỏi mọi người: “Hôm nay tôi đại diện cho tập đoàn Kiều An tới tham gia tiệc rượu dành cho các xí nghiệp trang phục ở thành phố T và Đông Lăng, thứ nhất là vì nhận được thư mời của ông bạn tôi, muốn đến tham gia náo nhiệt, thứ hai cũng đúng lúc có chuyện, tập đoàn Kiều An chúng tôi muốn thiết kế đồng phục cho một nhóm nhân viên, mong các xí nghiệp ở đây trả giá..."



Vừa nghe thấy lời này, toàn bộ hội trường xôn xao.



Đường Sảng đã kéo theo Thịnh Tâm Lan bên người, cau mày nói: “Cái tên Lý Bác Quỳnh này, đã nói sẽ hợp tác với một mình Thanh Vân, sao giờ lại đột nhiên bắt đầu đấu giá rồi? Lão hồ ly, thật quá đáng."



Thịnh Tâm Lan cũng nhíu mày: “Tôi biết tại sao rồi."



Đường Sảng khẽ giật mình: “Tại sao?"



Theo ánh mắt của Thuận Thịnh Tâm Lan, Đường Sảng nhìn thấy một tên cà lơ phất phơ không hợp với hoàn cảnh xung quanh ở cách đó không xa, giờ phút này đang rời xa đám người tựa lên ghế sa lon, giơ ly rượu về phía Thịnh Tâm Lan.



"Tiêu Thành Tâm?" Đường Sảng nhướng mày.



"Chị cũng biết anh ta à?" Thịnh Tâm Lan nhìn về phía Đường Sảng: “Chính anh ta vừa bảo tôi đi uống rượu với anh ta, bị tôi từ chối, anh ta có nói vài lời, lúc ấy tôi nghe không hiểu, bây giờ xem ra, Sếp Lý đột nhiên thay đổi không thể không liên quan đến anh ta."



Khuôn mặt Đường Sảng hơi tái xanh: “Tên háo sắc này, người thành phố T trong bữa tiệc này không ai không biết anh ta, ỷ vào cha mình mà hoành hành, không biết đã trêu chọc bao nhiêu cô gái rồi, nói đến quan hệ của anh ta và Lý Bác Quỳnh, cha anh ta quen biết rất rộng, người trong thành phố T ai cũng nể mặt cha anh ta, xem như cô đã đắc tội anh ta rồi."



Ánh mắt Thịnh Tâm Lan đầy vẻ phức tạp: “Nhìn bộ dáng này, đúng là anh ta đang cố tình chỉnh tôi, còn có thể cứu vãn được không? Hay là bây giờ tôi ra ngoài uống rượu với anh ta?"



"Đừng." Đường Sảng lập tức bác bỏ ý kiến này: “Nếu Cố Duy biết tôi để cô đi uống rượu với người khác thì sẽ trách tôi, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn, mặc dù Lý Bác Quỳnh nể mặt tập đoàn Bảo Thụy, nhưng dù sao ông ta cũng chỉ là một người giám đốc, muốn công ty được cân nhắc, nếu thật sự không được chỉ có thể đi đấu thầu"



Nói đến đây, Đường Sảng nhìn Thịnh Tâm Lan một chút,



"Chỉ sợ Tiêu Thành Tâm lại cản trở, anh ta là người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích."



Trong lòng Thịnh Tâm Lan lạnh hơn phân nửa.



Chẳng lẽ là do mình xui xẻo? Vất vả lắm mới đàm phán được một bản hợp đồng, cuối cùng lại bị một tên cậu ấm ăn chơi coi trọng mình, mắt thấy con vịt đã đun sôi lại muốn bay đi, mình có oan hay không chứ?



'Phòng 419 khách sạn Bạch Nguyệt '



Giọng nói Tiêu Thành Tâm quanh quẩn trong đầu, sợ người khác không biết ý đồ của mình sao? Chọn cái số phòng như vậy.



Nhìn bóng người ở phía xa, Thịnh Tâm Lan siết chặt nắm đấm.



Đi thì đi, cô phải biết Tiêu Thành Tâm này là người hay quỷ, có bao nhiêu bản lĩnh.



Sau khi bữa tiệc kết thúc, Nguyễn Anh Minh rời khỏi sảnh, một bóng người uyển chuyển gấp gáp chạy theo sau lưng: “Anh Minh, chờ em chút, chuyện không phải như anh nghĩ đâu."



Cao Mỹ Lệ chạy nhanh theo, giày cao gót dẫm lên sàn nhà phát ra tiếng cộc cộc.



Chu Phương mở cửa ghế sau xe ra, Nguyễn Anh Minh dường như không nghe thấy tiếng đuổi theo sau lưng, không quay đầu lại trực tiếp lên xe.



Sau tiếng đóng cửa, cuối cùng Cao Mỹ Lệ cũng đuổi tới trước xe, lại bị Chu Phương chặn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK