“Giờ ông nội vẫn biết rõ những chuyện nhỏ như này trong công ty ư?”
Nguyễn Anh Minh hờ hững đáp.
“Sao thế? Ông giao công ty cho con rồi thì không thể hỏi được à?” Sắc mặt ông cụ càng thâm trầm hơn: “Tâm Lan đang yên ổn làm bên khách sạn, con sắp xếp con bé đi công tác nơi xa xôi cực khổ như vậy làm gì, bản thân con cũng là người có con rồi, sao không thể suy nghĩ thay người ta thế?”
Nguyễn Lập Huy ngồi cạnh ông cụ điên cuồng gật đầu.
Nguyễn Anh Minh lườm cậu bé, vẫn ung dung đáp:
“Con cử Tâm Lan đi công tác để khảo sát tình hình thị trường, chuyện này không chỉ có mình con đưa ra quyết định, mà đã được cuộc họp nhất trí thông qua, nhưng có một điều con cảm thấy rất tò mò là, ông nội thân với cô ấy từ khi nào vậy?”
Anh nghĩ kỹ thì thấy Thịnh Tâm Lan thật sự không đơn giản, đầu tiên khiến Lập Huy nói gì nghe nấy để thằng bé không thể rời xa cô, rồi lại âm thầm để ông nội bắt đầu nói giúp cô, thỉnh thoảng còn hỏi thăm tình hình của cô, thế mà cô còn làm bộ vô tội, nói cô không có mục đích gì để tiếp cận mình.
Ông cụ bày ra dáng vẻ đương nhiên: “Tâm Lan là một cô gái tốt, Lập Huy thích con bé, ông cũng cảm thấy nếu con kết hôn với con bé sẽ rất thích hợp, vì thế ông làm quen trước với cháu dâu tương lai thì sao nào?”
“Con không đồng ý.”
Nguyễn Anh Minh hờ hững đáp một câu, như một gáo nước lạnh dội vào bầu không khí vốn đang ấm áp trong bữa ăn gia đình.
“Nếu Lập Huy cần mẹ thì có rất nhiều người để lựa chọn, đâu phải chỉ có mình Tâm Lan, nói cách khác, con chưa từng nghĩ đến Thịnh Tâm Lan, cũng không cảm thấy một người mẹ đơn thân dẫn theo đứa bé sẽ có đủ tư cách bước vào nhà họ Nguyễn.”
Vừa dứt lời, khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Lập Huy bỗng biến sắc.
Ngay cả ông cụ cũng rất không vui:
“Con đang nói gì đấy? Quả thật Tâm Lan có con, nhưng con cũng gặp mặt con bé rồi mà, con bé rất ngoan ngoãn, con cảm thấy Tâm Lan không đủ tư cách, chẳng lẽ cô minh tinh ngày nào cũng có tin bên lề dính lên người kia lại có đủ tư cách à? Ông nói cho con biết, nếu con muốn cưới Cao Mỹ Lệ, thì không có cửa đâu.”
Nguyễn Anh Minh đặt đũa xuống, nhàn nhã lau miệng rồi lạnh lùng nói: “Con ăn no rồi, con thấy tối nay Lập Huy cũng không muốn về nhà cùng con đâu, nên thằng bé cứ ở lại đây đi.”
“Con...”
Ông cụ cứ thế nhìn bóng lưng dần biến mất của Nguyễn Anh Minh, mà không nói ra được một câu.
Nguyễn Lập Huy kéo ghế trẻ em của mình ra, ông cụ chỉ có thể bất đắc dĩ ôm chắt mình lên, rồi thở dài bất lực.
“Lập Huy à, không phải ông cố không muốn giúp, mà do tính khí ba con quá bướng bỉnh, từ nhỏ đã như thế rồi, một khi đã quyết định chuyện gì, người khác càng ép ba con thì ba con càng muốn làm ngược lại.”
Nguyễn Lập Huy mếu miệng, mặt đầy oan ức, sắp phát khóc rồi.
“Haizz, con đừng khóc, chẳng phải ông cố đang nghĩ cách giúp con à?”
Ông cụ vừa dỗ chắt mình vừa gọi ra bên ngoài: “Lão Chu, chuyện tôi bảo ông đi điều tra đã tra xong chưa?”
“Tôi tra xong rồi ạ!”
Lão quản gia vội đi vào phòng ăn, sống lưng thẳng tắp, cung kính nói: “Cô Thịnh được cử đi Cổ Trấn Lan Khê, giờ đang ở Homestay Phong Đường.”
“Cổ Trấn Lan Khê?” Ông cụ nhíu mày: “Sao nơi này... lại nghe quen đến thế?”
Lão Chu ngập ngừng một lát rồi nhắc nhở: “Là bà chủ...”
Mặt ông cụ nhất thời nghiêm lại, càng nhíu mày chặt hơn.
“Có lẽ sẽ không trùng hợp đến thế đâu.” Giọng điệu lão Chu rất cẩn thận, như thể đây là nơi không thể chạm đến.
“Anh Minh có biết nơi này không?”
“Dựa vào tình hình hiện tại, có lẽ cậu chủ vẫn chưa biết, bằng không, có lẽ cậu ấy sẽ không để quy hoạch Thanh Lữ dính dáng đến nơi đó.”
Ông cụ khẽ gật đầu, vẻ mặt khá phức tạp.
...
Buổi tối, Thịnh Tâm Lan nằm trên giường trong phòng homestay, nhìn hoa văn trên trần nhà đến thất thần.
Hôm nay lúc hỏi bà chủ homestay, phản ứng của bà ấy thật sự rất kỳ lạ.
Nhất là lúc bà chủ chủ động nhắc đến Nguyễn Anh Minh, dáng vẻ quan tâm áy náy đó sao có thể giống với biểu hiện người qua đường đang hóng chuyện được, mà giống như người cũ đã quen biết từ rất lâu rồi, đang hỏi thăm nhau.
Hơn nữa cô luôn cảm thấy bà chủ hơi quen, nhưng lại không nhớ ra mình đã gặp bà ấy ở đâu.
Sau khi suy nghĩ lung tung, thì cơn buồn ngủ ập tới.
Hôm sau, toàn bộ homestay lớn nhỏ trong Cổ Trấn Lan Khê đều được Thịnh Tâm Lan ‘chào hỏi’ một lượt, xem đi xem lại cô vẫn cảm thấy phong cách của Homestay Phong Đường là khiến người khác nhớ mãi không quên nhất, đồng thời còn làm người khác có suy nghĩ muốn tới đây lần nữa.
Trước khi rời đi, bà chủ vẫn không hề có dấu hiệu muốn đáp ứng yêu cầu của cô, Thịnh Tâm Lan cũng không khuyên nhủ nữa, mà thu dọn đồ đạc trả phòng định tới Cổ Trấn Hoài Hà cách đây khoảng 300km để xem thử.
Cô vừa mới lái xe ra khỏi Cổ Trấn Lan Khê chưa được bao lâu, trên con đường thị trấn hẻo lánh, Thịnh Tâm Lan đang chuyển bánh lái, thì trước mặt bỗng có một bóng đen lảo đảo đi tới, sắc mặt cô trắng bệch, vội vàng đạp phanh xe.
Rồi tiếng thắng xe chói tai vang lên trên đường, bụi bay mù mịt, cô sợ đến mức cả người đều toát mồ hôi lạnh, lúc bước xuống xe, tay cô vẫn đang run rẩy.
Trước xe có một bóng người đã hôn mê bất tỉnh, đang nằm dưới đất.
Thịnh Tâm Lan cố gắng bình ổn lại cảm xúc rồi ngồi xổm xuống kiểm tra, miễn cưỡng nhìn ra đây là một người đàn ông ăn mặc lam lũ, như người lang thang, khắp người đều bẩn thỉu, giờ đầu anh ta còn đang chảy máu.
Cô lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương ngay.
“A lô? Là số xe cứu thương đúng không?”
“...”
“Trên quốc lộ cách Cổ Trấn Lan Khê khoảng ba km, đã xảy ra một vụ tai nạn, các anh mau tới đây đi.”
“...”
Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Đường...
“Tổng giám đốc Nguyễn, đây là toàn bộ tài liệu trong cuộc khảo sát Cổ Trấn Lan Khê lần này, quản lý Thịnh đã phân loại hết rồi, bảo tôi mang tới đây cho anh.” Trợ lý Tiểu Trương của Thịnh Tâm Lan ôm một xấp tài liệu đứng trước bàn làm việc của Nguyễn Anh Minh, vẻ mặt đầy thấp thỏm, nói cũng không lưu loát cho lắm.
Nguyễn Anh Minh hờ hững liếc nhìn anh ta: “Thịnh Tâm Lan đâu? Sao cô ấy không mang tới đây?”
“Bên quản lý Thịnh xảy ra chút chuyện, trên đường quay về đã xảy ra tai nạn, nên bảo tôi mang tài liệu đến đây.”
Nguyễn Anh Minh nghe vậy thì sắc mặt nhất thời thay đổi, rồi bật dậy ngay.
“Tai nạn xe? Vậy người có sao không?”
Thấy dáng vẻ này của Nguyễn Anh Minh, Tiểu Trương cũng bị dọa cho giật mình, lắp bắp nói:
“Quản... quản lý Thịnh không bị gì cả, nhưng cô ấy đụng trúng người khác, giờ người đó vẫn đang ở trong phòng cấp cứu bệnh viện bên Cổ Trấn, nên quản lý Thịnh gọi điện bảo tôi mang tài liệu cho anh xem trước.”
Nguyễn Anh Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt vẫn rất thâm trầm.
“Cô ấy đang ở bệnh viện nào?”
“Hả?” Tiểu Trương không phản ứng kịp mà sửng sốt một lát, sau khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Nguyễn Anh Minh, anh bỗng run lên, rồi nói tên và địa chỉ bệnh viện ra ngay.
“Tổng giám đốc Nguyễn, anh định tới bệnh viện à?” Tiểu Trương dè dặt hỏi.
Nguyễn Anh Minh lườm anh ta: “Ai nói tôi định đi tới đó? Cậu hỏi nhiều quá rồi đấy.”
Tiểu Trương sợ đến mức hồn bay phách tán, chân cũng mềm nhũn luôn rồi, chỉ sợ Nguyễn Anh Minh bảo mình thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi đây.
“Được rồi, cậu có thể đi được rồi.”
Nguyễn Anh Minh mất kiên nhẫn phất tay bảo anh ta đi đi, giờ chỉ còn lại mình anh ở trong văn phòng, một lúc sau anh vẫn đứng ngồi không yên.
Chẳng lẽ cô xảy ra tai nạn xe mà không hề bị gì ư?
Trong đầu anh hơi rối loạn.
“Tổng giám đốc Nguyễn, ở đây có một tài liệu cần...”
Mười phút sau, Chu Phương gõ cửa đi vào, nhưng trong văn phòng đã không còn bóng dáng Nguyễn Anh Minh nữa rồi.