“Anh Quân, ăn sáng đi.” Nghiêm Linh Trang cười rạng rỡ như ánh nắng, rất hạnh phúc.
Chiến Hàn Quân cởi trần ngồi xuống Nghiêm Linh Trang nhìn nửa người trên rắn chắc từng khối như các vị thần Hy Lạp thì thoáng liếm môi Chiến Hàn Quân: “…”
“Nhìn đi đâu đấy? Có biết xấu hổ không hả?”
Nghiêm Linh Trang le lưỡi với anh, khẽ lầm bầm: “Có phải chưa thấy bao giờ đâu.”
Chiến Hàn Quân cảm thấy mệt mỏi quá.
Cô nhớ rõ thân thể của anh, nhưng anh không nhớ rõ của cô có được không hả? Rõ ràng tối qua có cơ hội thâm nhập tìm hiểu, nhưng thấy cô ngủ ngọt ngào như thế làm anh không nỡ, chỉ có thể tha cho cô.
Ánh mắt anh liếc về nơi kiêu ngạo nhất của Nghiêm Linh Trang: “Qua đây, cho anh xem của em.”
Nghiêm Linh Trang ôm ngực lẩn mất.
Chờ Chiến Hàn Quân thay đồ xong vào nhà ăn đã thấy Nghiêm Linh Trang bóc xong trứng cho anh, săn sóc đặt ở vị trí anh ngồi.
Chờ anh ngồi xuống lại đưa chén cháo được quấy đến độ ấm vừa miệng sang cho anh Chiến Hàn Quân hậm hực nhìn cô: “Em nuôi trẻ con à?”
Nghiêm Linh Trang cười sung sướng: lều anh thành động vật nhuyễn thể luôn, thế thì sau này anh đừng hòng rời khỏi em nữa”
Chiến Hàn Quân nhìn đồ ăn dinh dưỡng phong phú trên bàn, hương vị lại thực đạm, cau mày nói: ‘Anh không thích ăn đồ mua bên ngoài.”
Nghiêm Linh Trang nói: “Sáng sớm nay em dậy hầm cháo đấy, trứng và bánh ngọt cũng đều là tự làm”
Chiến Hàn Quân sắn một miếng bánh ngọt to cho vò miệng, hương vị thật sự không giống mua ngoài hàng.
Vị ngọt rất thanh, không ngấy như bên ngoài làm.
Anh lại thuận tay múc một thìa cháo, là cháo hạt sen, không thêm bất cứ gia vị gì, lại là hương vị anh thích nhất.
Anh bất ngờ mà nhìn cô: “Em làm ăn ngon hơn hàng quán bên ngoài nhiều, em học từ bao giờ thế?”
Nghiêm Linh Trang nghe anh khen thì hớn hở nói: “Dạ dày anh không tốt, cho nên từ bé em đã cố tình học rất nhiều món ăn bổ dưỡng cho dạ dày để nấu cho anh ăn.”
Chiến Hàn Quân chậm rãi nhấm nuốt bánh gạo, nghe cô nói như thế thì càng cảm thấy món bánh này vừa ngon vừa thanh, làm người ăn xong còn hồi vị, Nghiêm Linh Trang đối xử tốt với anh là cược sạch mọi thứ, dùng toàn bộ để thương anh Đáy lòng Chiến Hàn Quân dâng lên từng sợi ấm áp.
Yên tĩnh ăn xong bữa sáng, Nghiêm Linh Trang thu dọn bát đũa, vừa đứng lên định bưng đồ vào phòng bếp lại bị Chiến Hàn Quân nắm tay giữ lại.
Cô ngây người đứng yên nhìn anh.
Chiến Hàn Quân đón lấy bát đũa trên tay cô: “Sau này em đừng làm việc nhà.”
Anh ôm bát đũa vào bếp Nghiêm Linh Trang bước tới dựa nghiêng bên cửa bếp: “Sao không cho em làm việc nhà? Anh không thể cướp đoạt quyền lợi được nấu cơm cho anh của em được.”
Chiến Hàn Quân nghiêng đầu nhìn gương mặt hờn dỗi của cô, nở nụ cười hạnh phúc.
€ó vợ như Nghiêm Linh Trang thật là tốt.
Anh cười nói: “Vì anh cưới vợ về không phải để làm bảo mẫu.”
Nghiêm Linh Trang nhíu mày, muốn lý luận với anh: “Dù sao cũng phải có người làm mà. Em không thích thuê người làm.”
Chiến Hàn Quân nói chắc như đỉnh đóng cột: “Anh làm.”
Nghiêm Linh Trang: “…
Chiến Hàn Quân rửa bát xong, bước tới trước mặt cô.
“Anh làm việc nhà, em thưởng cho anh là được.”
Nghiêm Linh Trang ngạc nhiên: “Anh muốn thưởng gì.”
Chiến Hàn Quân nhắm hai mắt lại Nghiêm Linh Trang lập tức hiểu ý, hôn lên môi anh.
Chiến Hàn Quân thỏa mãn nói: “Vậy là được rồi, như thế thì anh kiểu gì cũng không ghét làm việc nhà.”
Nghiêm Linh Trang không biết nên khóc hay nên cười nữa Cảm giác như người này càng già đầu càng ngây thơ?