Nghiêm Linh Trang nhìn về hướng tiếng kêu, hoá ra là Điền Cốc Nông – khách của đại viện Ngô Đồng đang gọi cô.
“Cậu Nông?” Nghiêm Linh Trang cảm thấy buồn bực không thôi.
Rõ ràng là cô đã quên mất những gì cô đã làm với người ta.
Đôi mắt như chim ưng của Chiến Hàn Quân lập tức trở nên lạnh lo, giống như sư tử chúa đang bảo vệ lãnh thổ trước kẻ xâm nhập lỗ mãng.
“Anh à, em đi một lát” Nghiêm Linh Trang buông tay Chiến Hàn Quân và quay người rời đi.
Nhưng Chiến Hàn Quân đột nhiên nắm lấy tay cô, Nghiêm Linh Trang vừa quay đầu lại liền nghe thấy lời cảnh cáo lạnh như băng của Chiến Hàn Quân: “Nói ba câu rồi đuổi cậu ta đi cho anh”
Nghiêm Linh Trang xoa xoa ngón tay..vẻ mặt khó xử: “Ba câu có phải là quá ít rồi không?”
Đầu óc của cô không đủ tốt, sao có thể dùng ba câu nói mà đuổi một người, như thế làm sao mà đủ?
Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói: “Cậu Nông!
Thật xin lỗi, cậu nhận lầm người rồi! Không hẹn gặp lại!”
Nghiêm Linh Trang sững sờ: “Hả, chỉ ba câu này thôi? Có dùng được không thế?”
Nghiêm Linh Trang nghỉ ngờ đi về phía Điền Cốc Nông.
Điền Cốc Nông nhìn Nghiêm Linh Trang đang đi đến, khí chất thuần khiết quyến rũ càng lắng đọng theo thời gian khiến cô trở nên quyến rũ hơn. Trái tim của Điền Cốc Nông rối loạn một cách khó hiểu.
‘Chị… Trang?” Điền Cốc Nông nhìn thấy Nghiêm Linh Trang rạng rỡ như vậy thì căng thẳng đến mức hơi lắp bắp một chút.
Sắc mặt của Chiến Hàn Quân cứng lại, như thể món trang sức quý giá của anh bị người khác nhìn ngó, khiến tâm trạng của anh vô cùng khó chịu.
“Cậu Nông” Nghiêm Linh Trang luôn ghi nhớ “ba câu” Chiến Hàn Quân đã nói với cô!
“Chị Trang, hôm đó ở sảnh lớn của đại viện Ngô Đồng, chị có hỏi tôi có nhận ra chị hay không. Lúc ấy có chị tôi ở đó nên tôi không dám mạo hiểm trả lời chị. Tất nhiên là tôi nhớ chị rất rõ, tôi thích chị lâu như thế rồi sao có thể quên được chứ? Chị nói chờ khi nào có thời gian chúng ta cùng nhau đi uống nước, hôm nay tôi có dịp rảnh rồi, tôi đặc biệt đến mời chị, chúng ta đi uống một chút có được không?” Điền Cốc Nông nói năng có phần lộn xộn.
Nghiêm Linh Trang lộ ra vẻ lúng túng: “Xin lỗi cậu, cậu nhận lầm người rồi”
Điền Cốc Nông choáng váng.
*Chị không phải là Nghiêm Linh Trang sao? Tôi biết chị không phải chị ấy mà, chị ấy đã qua đời nhiều năm rồi”
Điền Cốc Nông nản chí, sự tuyệt vọng lóe lên rồi biến mất, nhanh chóng nói với vẻ mong chờ: “Không sao, chị không phải chị ấy cũng không thành vấn đề. Bởi vì tôi vẫn rất thích chịt”
Nghiêm Linh Trang ngây ngốc trợn mắt nhìn anh ta: “Tạm biệt. Ồ, không, không hẹn gặp lại!”
Điền Cốc Nông tỏ vẻ bực bội: “Chị chắc chắn không muốn suy nghĩ một chút sao?”
Nghiêm Linh Trang phất tay với anh ta!
Điền Cốc Nông còn muốn nói gì đó để giữ cô lại nhưng lại bắt gặp ánh mắt như muốn ăn thịt người của Chiến Hàn Quân, dù ngồi trên xe lăn nhưng anh vẫn có thể khiến người ta rùng mình.
“Cứu” Chiến Hàn Quân giận dữ thét lên.
Điền Cốc Nông sợ hãi bỏ chạy mất dép.
Nghiêm Linh Trang quay về bên cạnh Chiến Hàn Quân, trầm trồ khen ngợi ba câu diệu kế của anh: “Anh à, ba câu của anh thật sự có tác dụng”
Chiến Hàn Quân nhìn cô với sắc mặt không tốt lắm: “Sau này đừng trêu hoa ghẹo bướm bên ngoài nữa”
Nghiêm Linh Trang lẩm bẩm: “Nếu không phải anh không quan tâm em thì em còn cần dùng mỹ nhân kế à?”
Chiến Hàn Quân thế mới biết rằng ngày hôm đó cô có biểu hiện khác thường, liếc mắt đưa tình với Điền Cốc Nông… là để thử lòng anh?
“Sau này không được dùng loại hành động một giết một nghìn, không đánh cũng tự chết này nữa”Anh độc đoán ra lệnh, sau đó anh trịnh trọng tuyên bố: “Anh yêu em! Không cần phải thử lòng!”
Nghiêm Linh Trang lao vào vòng tay anh, vui vẻ đồng ý: “Vâng!”
Mặt của Chiến Hàn Quân ngập tràn ý cười.
Về phía Điền Cốc Nông, anh ta đang suy nghĩ, đã không còn thu hoạch được gì.
Nghiêm Linh Trang đã từ chối anh ta, anh ta không thể lại để vuột mất cô ba nhà họ Chiến được.
Vì vậy anh ta đau khổ cầu xin chị gái Điền Ngọc Mễ của mình: “Chị à, em đồng ý việc hôn sự của em và Ánh Nguyệt! Chỉ là em muốn biết, nếu như em làm con rể nhà họ Chiến thì sẽ có lợi ích gì?”