“Mẹ-” Anh lo lắng kêu lên, trong lòng như lửa đốt Bà cả gầy yếu mỏng manh như sợi tơ bò đến trước mặt anh, phẫn nộ kể khổ với anh về những chuyện bi thảm bà ta gặp phải “Con à, mẹ xin lỗi con, là mẹ làm cho nhà họ Chiến phải hổ thẹn “
Bà cả dùng chiến lược tự thú nhận chỉ vì muốn nhận được hảo cảm của Chiến Hàn Quân.
Bà cả khóc lóc kể lể: “Nhưng mà con à, mẹ cũng có nổi khổ tâm riêng. Mẹ và Bạch Thư Ốc là thanh mai trúc mã, cha mẹ hai bên cũng ủng hộ chuyện của bọn mẹ. Có sự ủng hộ của bọn họ nên mẹ đã dành hết trái tim cho tình yêu đó. Ai ngờ, nhà mẹ lại bị phá sản, nhà họ Bạch lợi dụng chuyện đó buộc mẹ phải từ hôn. Mẹ và Bạch Thư Ốc đã từng bỏ trốn thử, nhưng kế hoạch của chúng ta bị thất bại, chúng ta bị người ta bắt về, ông ấy bị người ta đánh gãy một chân, mà mẹ vì cứu ông ấy nên không thể không đáp ứng nhà họ Bạch, gả cho nhà họ Chiến.”
“Mẹ bị ép buộc phải bất đắc dĩ gả cho cha con, nhiều năm như vậy, cha con quả thật đối đãi không tệ, nhưng trong lòng mẹ trước sau luôn có một sự ngăn cách, là mẹ bị buộc gả cho ông ấy nên không thể đối đãi thật tình với ông ấy Nói đến đây, đáy mắt bà cả bùng nổ lên sự phẫn nộ: “Nghiêm Linh Trang phát hiện mẹ và Bạch Thư Ốc vẫn còn liên hệ, liền vô sỉ khuyếch đại lên nói với nhà họ Chiến là chúng ta yêu đương vụng trộm. Mẹ biết suy nghĩ của cô ta, cô ta e ngại hai nhà Chiến Bạch mà liên minh sẽ phá hủy Á Châu. Vì Á Châu đúng là cô ta không từ bất cứ thủ đoạn †ồi tệ nào. Hoàn toàn không bận tâm đến sự bất đắc dĩ của mẹ, lại càng không bận tâm thân phận của mẹ là mẹ, là người lớn trong nhà của nó.”
Chiến Hàn Quân thản nhiên hỏi bà cả: “Mẹ đã từng nói qua với Linh Trang, mẹ và Bạch Thư Ốc chỉ là quen biết bình thường không?”
Bà cả nói: “Nó rõ ràng biết. Cái gì nó cũng biết”
Chiến Hàn Quân lại hỏi: “Mẹ có từng nói rõ ràng cho cô ấy biết mẹ và Bạch thị qua lại mà không có ý đồ làm tổn hại gì đến Á Châu không?
Bà cả kích động nói: “Con à, con có vẻ rất tin tưởng nó. Giống như lúc trước, không cần biết là nó nói cái gì, làm cái gì, con đều dung túng cho nó. Nhưng kết quả thì sao đâu? Như vậy lại biến nó thành cái dạng tính cách ương ngạnh, cuối cùng hại người hại mình, người chịu hết đau khổ lại là bản thân con?”
Hàng mi dài của Chiến Hàn Quân run rẩy, anh rất tin tưởng không nghi ngờ lời nói của bà cả. Bởi vì mỗi khi nhìn đến Linh Trang trong lòng anh sẽ không rõ lý do mà sinh ra cảm giác muốn bảo vệ cô ấy, tin tưởng cô ấy.
Bà cả bỗng nhiên cười khổ một cách chua chát: “Con một lòng say mê cô ta nhưng còn cô ta thì sao? Cô ta khiến nhà họ Chiến chúng ta từ nhà giàu có bậc nhất thủ đô biến thành nhà bình dân, khiến con từ.
người thừa kế số một của nhà họ Chiến, là người ngồi ở địa vị cao, hô mưa gọi gió lại thành một người bệnh mất trí nhớ. Mà càng đáng giận hơn nữa là cô ta lại làm mất hai đứa cháu ngoan ngoãn của ta…”
Đồng tử Chiến Hàn Quân co rút lại, anh muốn té xỉu. Anh phải dùng tay bám chất vào vách tường mới không bị ngã xuống đất ngất đi.
Anh đứng lên chậm rì rì: “Mẹ muốn con giúp mẹ thế nào?”
Bà cả nói: “Giờ bố con còn đang nổi nóng, ông ấy không cho được bất luận kẻ nào tới gặp mẹ, muốn làm cho mẹ đang sống sờ sờ phải đói chết. Con à, mẹ nuôi con đã lâu, cũng đã bỏ ra tâm huyết nửa đời người, chưa bao giờ mẹ mong con báo đáp điều gì. Nay mẹ gặp nạn, con giúp mẹ đi ra ngoài, được không?”
Chiến Hàn Quân đã chịu kích động mạnh, đầu đau kịch liệt, trong cách nói chuyện càng chỉ quan tâm đến việc nói ra lời trong lòng mình: “Mẹ có kết cục của ngày.
hôm nay cũng là do mẹ gieo gió gặt bão. Mẹ đã từng cùng Nghiêm Mặc Hàn lừa gạt con, lời của mẹ con không thể hoàn toàn tin. Hôm nay con thả mẹ rời đi là vì báo đáp công ơn nuôi dưỡng nhiều năm của mẹ. Về sau, chuyện của mẹ con sẽ không hề nhúng tay vào nữa!”
Anh mở khóa ngoài căn phòng tối, bà cả cố găng đứng lên, lảo đảo bước ra ngoài.
Rõ ràng là người đã muốn đi rồi lại bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì, quay lại phía Chiến Hàn Quân nói: “Con à, lời nói của mẹ con tin cũng được, không tin cũng được, nhưng mẹ vẫn muốn nhắc nhở con, con không nên giống như con trai con, rơi vào kết cục thật đáng buồn.”
Bà cả nói xong liền chịu đựng sự đau đớn mà sợ hãi bỏ chạy đi mất.
Trong đầu Chiến Hàn Quân bỗng nhiên vang lên thanh âm vang dội của một đứa trẻ: “Bối”
Lại có một thanh âm khác cực kỳ điềm Tĩnh: “Bố!”
Sắc mặt Chiến Hàn Quân, anh lê thân thể nặng nề thống khổ bước từng bước một rời đi.
Khi Thanh An gọi điện thoại tới thì Chiến Hàn Quân nhìn màn hình di động rồi mới chậm rãi mở máy ra.
“Bố, bố đang ở đâu?” Trong giọng nói của Thanh An mang theo nức nở: “Bố ơi! Bố mau trở về đi. Tay mẹ run ghê lắm, con sợ lắm!”
Chiến Hàn Quân yên lặng cúp điện thoại.