Chương 380
*Cậu Quân, bây giờ tâm trạng của anh đã tốt hơn chút nào chưa?”
Giữa hai chân mày của Chiến Hàn Quân chứa đựng ý cười dạt dào.
Anh cực kỳ hưởng thụ cảm giác được cô phục vụ. Nó giống như thể cô là một cô vợ nhỏ bé của anh vậy. Cảnh tượng này chỉ có lúc nằm mơ anh mới dám vọng tưởng đến, thật sự quá xa vời!
Anh gật đầu hài lòng…
Lạc Thanh Du có được câu trả lời của anh thì lập tức xông lên, ngồi ở trước mặt anh: “Cậu Quân, tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ muốn nói với anh”
Cô duỗi móng tay ra, ước chừng chỉ một đoạn nhỏ: “Nhỏ xíu, như thế này thôi.”
Thế mà Chiến Hàn Quân lại không có chút qua loa nào nói: “Thỉnh cầu dù nhỏ đến đâu thì cũng vẫn là một thỉnh cầu”
Lạc Thanh Du chỉ đành gió chiều nào theo.
chiều đấy, thảo mai nói: “Vâng, vâng, vâng. Vậy thì cậu Quân, anh có thể đồng ý lời thỉnh cầu này của tôi không?”
“Nói đi!”
“Tài trợ cho bạn của tôi một việc nho nhỏ nhé?” Cô mặt dày nắm lấy tay anh nũng nịu lắc lắc như một đứa trẻ.
“Không thành vấn đề”Chiến Hàn Quân trả lời vô cùng dứt khoát.
“Bạn của cô cần bao nhiêu?” Anh hỏi..
Lạc Thanh Du nở nụ cười còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời: “Cậu Quân, bạn của tôi không cần tiền mặt hay ngân phiếu gì của anh hết chỉ cần được sử dụng con dấu của anh là được rồi.”
Nói xong lại còn đặc biệt mặt dày, không biết xấu hổ mà đưa ngón tay ra ước chừng nói: “Có phải thỉnh cầu này còn có vẻ nhỏ hơn cả cái móng tay vừa nấy không?”
Chiến Hàn Quân lúc này cũng không biết phải nói gì.
Đòi sử dụng con dấu của anh sao? Thế thì có khác gì với việc bảo anh bán thân đi chứ?
Sao cô có thể nói chuyện này ra miệng được thế? Lại còn là thỉnh cầu nho nhỏ nữa chứ.
Lạc Thanh Du nói xong thì chạy phăng phăng phăng phăng lên tầng, chưa được bao lâu đã thấy cô cầm một tập văn kiện chạy xuống, trực tiếp lật đến mặt tài liệu đóng dấu và ký tên rồi đưa đến trước mặt Chiến Hàn Quân.
Trong giây phút đó sắc mặt của Chiến Hàn Quân cũng sắp bùng nổ rồi.
“Cô không định mang tôi đi bán đấy chứ?”
Anh trầm ngâm hỏi.
“Sao có thể nói như thế được? Lạc Thanh Du tôi dù có bán mình cũng không dám bán anh”
Chiến Hàn Quân cầm lấy tập văn kiện, rút tài liệu ở bên trong ra để xem thử các điều khoản trong hợp đồng, thế nhưng Lạc Thanh Du lại giữ chặt lấy bản hợp đồng, nhìn cô có vẻ hơi căng thắng.
Chiến Hàn Quân liền lạnh giọng ra lệnh: “Đi rót cho tôi một cốc nước.”
“Ö” Lạc Thanh Du ngoan ngoãn trả lời.
Đợi đến khi cô vừa rót nước trở về thì đã thấy trên tay Chiến Hàn Quân đang cầm bản hợp đồng, ngước mắt lên nói cô: “Cô là nhân viên của Tập đoàn Bạch Thị thế nhưng lại lén lút làm cho Tập đoàn Nghiêm Thị. Cô định giải thích như thế nào đây?”
Lạc Thanh Du đưa tay chấm nước mắt, khóc lóc nức nở: “Cậu Quân, anh là con cái nhà giàu ngậm thìa vàng lớn lên, anh không hiểu nỗi khổ của những người bần cùng khốn đốn như chúng tôi. Chúng tôi đều là những người sinh ra trong gia đình có hoàn cảnh khó khăn phải làm nhiều công việc cùng một lúc..
thì mới có thể kiếm đủ tiền để trả nợ khoản đặt cọc tiền nhài “
Gương mặt anh tuấn của Chiến Hàn Quân gần như co quắp lại, cô nói như thế cô không phải là người ngậm thìa vàng lớn lên vậy.
Chiến Hàn Quân vứt bản hợp đồng lên mặt bàn, ngước đôi mắt diều hâu sắc bén nhìn Lạc Thanh Du chăm chăm: “Lạc Thanh Du, cô nên biết rằng tôi là một doanh nhân, và trong mắt một doanh nhân thì chỉ có lợi ích được đặt lên hàng đầu. Cô muốn tôi ký vào bản hợp đồng này, vậy thì thử nói xem cô sẽ cho tôi những lợi ích g *Kiếp sau, đợi đến kiếp sau tôi nhất định ta làm trâu làm ngựa cho báo đáp anh. Thế nào hả?” Lạc Thanh Du tuyên bố rất hùng hồn Chiến Hàn Quân đưa tay nâng cằm của cô lên: “Kiếp này…
Lạc Thanh Du: “…”
“Tôi thề sẽ chăm sóc con trai của anh thật tốt, mỗi ngày, mỗi ngày tôi đều sẽ tới đây chăm sóc bọn trẻ, hàng ngày. Thế nào?” Cô bày ra vẻ mặt dũng cảm, không sợ chết.
Khuôn mặt anh tuấn của Chiến Hàn Quân liền tối sầm lại, cô gái thế mà lại mơ đẹp như vậy.
Bàn tay véo cảm của cô thật mạnh: “Cô không cần phải chăm sóc con trai tôi, cô chỉ cần chăm sóc cho tôi đây là được rồi.”
Lạc Thanh Du không khỏi trợn trong mắt ngạc nhiên. “Cậu Quân… anh đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn cần phải chăm sóc hay sao?”
Cô vừa thấp thỏm vừa nói.
Chiến Hàn Quân im lặng không nói gì. Anh chỉ nhìn cô với một ánh mắt như đang muốn biểu đạt rằng “Đó là lẽ đương nhiên”
“Cậu Quân, anh yên tâm đi, anh cứ coi như.
Tập đoàn Nghiêm Thị mượn tiền của anh, sau này bọn họ sẽ bù lại số tiền đó cho anh… Anh nói xem, anh muốn tôi đền bù cho anh như thế nào?”
“Lấy thịt trả tiền “
Lạc Thanh Du kinh ngạc trợn tròn mắt, cái tên này có nhất thiết phải thẳng thắn như thế không?
“Ở với tôi ba tháng, tôi sẽ ký hợp đồng cho cô!” Giọng nói tựa ác ma vang lên.
Ba tháng?
Lạc Thanh Du gần như mặc cả theo bản năng: “Ba ngày nhé?”
“Được! Giữa hai hàng chân mày của Chiến Hàn Quân ẩn ẩn ý cười.
Lạc Thanh Du bây giờ mới nhận ra thì đã không còn cơ hội để hối hận, chết tiệt, cô cắn câu rồi đấy à? Đây vốn dĩ không phải là chuyện ba tháng hay ba ngày đâu.