*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cô này, vị này là bạn tốt của tôi. Hôm nay chỉ phí tiêu dùng của vợ chồng anh ấy ở trung tâm thương mại, tất cả đều tính lên người tôi.” Giọng nói của Nghiêm Linh Trang nhẹ như gió, nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo và uy thế.
Nhân viên phục vụ hồ nghi đánh giá Nghiêm Linh Trang, thầm nghĩ giọng điệu ngông cuồng như vậy rốt cuộc có thân phận cao quý gÌ?
Không đợi nhân viên phục vụ kịp xoi mói mình, Nghiêm Linh Trang đã lấy từ trong túi ra một tấm thẻ hội viên V.I.P đưa cho nhân viên phục vụ: “Cầm lấy đi thanh toán đi.”
Nhân viên phục vụ nhìn thấy tấm thẻ này, sắc mặt trở nên kinh hãi.
Mặc dù cô ta chỉ là nhân viên cấp thấp của công ty, nhưng mỗi khi tổ chức cuộc họp, ông chủ của bọn họ sẽ đặc biệt nhấn mạnh loại thẻ thành viên V.I.P này.
Ông chủ nói: “Bất kỳ khách hàng nào đến cửa hàng cầm lấy tấm thẻ này đều là những khách quý thượng hạng của cửa hàng. Dù họ là ai đi chăng nữa, nhất định phải tôn kính cô ấy hơn là nhìn thấy ông chủ. Cung cấp cho cô ấy sự phục vụ bậc nhất, tuyệt đối không để cho cô ấy cảm thấy có một chút xíu sự không thoải mái nào.”
Giờ phút này nhân viên phục vụ chỉ muốn quỳ xuống trước mặt Nghiêm Linh Trang, mồ hôi lạnh đã toát ra cả người, cô ta dự cảm bát cơm của mình sẽ không giữ được nữa.
May mắn thay, cách tồn tại của loại người chỉ biết nịnh hót này chính là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ thì nói tiếng quỷ. Biết mình đắc tội với người không nên đắc tội, liền lập tức cứu vãn sai lầm của mình.
Nhân viên phục vụ đi đến trước mặt Chiến Hàn Quân, run giọng xin lỗi: “Thưa anh, thật xin lỗi. Vừa rồi là tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, đã nói chuyện gay gắt với hai người. Xin anh hãy đại nhân không chấp tiểu nhân, thứ lỗi cho tôi.”
Chiến Hàn Quân không đáp lại cô ta Nhân viên phục vụ quỳ xuống trước mặt anh: “Thưa anh, tôi sai rồi. Cầu xin anh hãy đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi.”
Chiến Hàn Quân vẫn không đáp lại cô ta.
Thế nhưng khi ánh mắt của anh liếc về phía cô, anh giống như bị sét đánh trúng, vô cùng kinh ngạc, cả người như hóa đá.
Gương mắt ấy, không thể dùng hai từ xinh đẹp để hình dung.
Thuần khiết biến ảo khôn lường, tựa như một yêu tỉnh đã bị bỏ lại ở thế giới phàm trần.
Đẹp đến mức khiến trái tim anh đập thình thịch.
Sau khi nhìn thoáng qua, anh vừa sửng sốt phát hiện, gương mặt này rất quen thuộc.
Nghĩ tới nghĩ lui, đây không phải là người phụ nữ trong bức chân dung mấy hôm trước anh tâm huyết dâng trào mà vẽ ra hay sao?
Chiến Hàn Quân liên tiếp nhận sự đả kích, có chút thất thần.
Anh thực sự nghĩ mãi mà không hiểu, người phụ nữ mà anh bâng quơ vẽ ra lại có thể bắt gặp trong cuộc sống hiện thực?
Điều khiến anh càng thêm hoang mang chính là, người phụ nữ rõ ràng có giọng nói giống với Nghiêm Linh Trang, lại không phải là Nghiêm Linh Trang.
Bởi vì sau khi anh nhìn thấy đôi mắt không tập trung và cây gậy mù của cô, anh đã đưa ra phán đoán – cô không phải là Nghiêm Linh Trang.
Nghiêm Linh Trang cũng không phải là người mù.
Nghiêm Linh Trang một thân xã hội đen, hào quang một mét tám, toàn thân đều là hơi thở mạnh mẽ Mà gương mặt của cô gái này khi mỉm cười, trông thật yếu đuối và đáng thương.
Trái tim của anh cũng cảm thấy có chút nhói đau bởi vì sự yếu đuối và bất lực của cô.
Mờ hồ đau, nhưng rất thật.
Thu Liên giật giật cánh tay của anh, gọi: “Chồng ơi, cô gái này lại xin lỗi anh đấy. Anh nhanh cho cô ấy đứng dậy đi, không cần phải xin lỗi nữa”
Suy nghĩ của Chiến Hàn Quân bị kéo về, nhìn thấy nhân viên phục vụ đang quỳ trên mặt đất, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo u ám: “Cút!”
Ánh mắt Thu Liên rơi vào tấm thẻ hội viên V.I.P, nhắc nhở Chiến Hàn Quân: “Chồng ơi, cô gái này sẵn lòng trả tiền cho chúng ta.
Vậy chúng ta có cần hay không?”
“Không cần” Chiến Hàn Quân mang theo vẻ mơ hồ tức giận Loại ý nghĩ ham tiền của Thu Liên khiến anh chợt cảm thấy buồn tẻ.
Cũng không biết vì sao, khi ở trước mặt Nghiêm Linh Trang, anh sản sinh ra rất nhiều lòng hư vinh, chỉ muốn cho cô nhìn thấy phương diện tốt đẹp nhất của anh.