Đôi chân dài của Chiến Hàn Quân rảo bước rời đi.
Nghiêm Linh Trang ngẩn ngơ đứng tại chỗ.
Trên khuôn mặt ngăm đen lộ ra vẻ mặt ai oán của một người phụ nữ: “Này, nếu mời tôi đi ăn tối thì anh không có trách nhiệm phải đưa tôi về sao? Một mình tôi về thế này liệu có nguy hiểm không cơ chứ?”
Thân hình cao to vững chãi của Chiến Hàn Quân khựng lại, anh quay lại và nói: “Tổng giám đốc Linh Trang, ở thủ đô này cô chính là nữ vương bá chủ đó, ai dám ra tay trên đầu Thái Tuế chứ”
Nghiêm Linh Trang lập tức biến thành một chú cừu non đáng thương, tội nghiệp, đưa tay nắm lấy vạt áo của anh: “Một cô gái xinh đẹp mỹ miều như tôi trời sinh đã có quá nhiều đàn ông thèm muốn. Bình thường tôi sẽ có vệ sĩ theo bên cạnh. Nhưng hôm nay không có vệ sĩ, đi về một mình thật sự rất đáng sợ.”
Khóe môi Chiến Hàn Quân run lên bần bật: “Cô nói bọn họ muốn tiền của cô thì tôi sẽ tin. Ai lại thèm muốn cái vẻ đẹp của cô chứ? Trừ phi đó là người mù.”
Nghiêm Linh Trang tức giận đến mức muốn đấm mạnh vào lưng anh cho thỏa, thật sự rất muốn đấm cho anh một trận tơi tả, tên đàn ông độc mồm độc miệng.
Những giọt nước mắt ứa ra từ khóe mắt của Nghiêm Linh Trang ngày càng ào ạt như suối chảy. Cô vốn là một nhà biên kịch tài giỏi, lại biết rất rõ điểm yếu của người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Chỉ cần cô tuyệt vọng thể hiện sự yếu đuối thì sự thương cảm của anh tự khắc tràn ra.
Nhìn thấy cô khóc, Chiến Hàn Quân không thương cảm mà còn tỏ vẻ chán ghét: “Nước mắt của cô không có chút giá trị nào như thế sao?”
Nghiêm Linh Trang: “..”
“Hay là, tối nay tôi ở lại nhà anh nhé.”
Nghiêm Linh Trang đề nghị.
Dù sao thì cô cũng không muốn rời xa anh Gương mặt của Chiến Hàn Quân ngày càng trở nên âm u: “Cô là một loại thuốc cao bôi trên da chó à?”
Nghiêm Linh Trang mỉm cười và lắc đầu: “Thuốc cao đó có thể bị kéo ra được ngay cả khi nó vừa được bôi lên. Tôi bôi lên anh rồi anh chắc chắn không muốn kéo ra đâu.”
Chiến Hàn Quân: ”..”
“Không biết xấu hổ”
Nghiêm Linh Trang nhìn anh với đôi mắt buồn rũ rượi: “Xem như anh thương hại tôi, một cô gái nhỏ bé yếu đuối, đáng thương nha”
Chiến Hàn Quân bất đắc dĩ đáp: “Thôi, tôi đưa cô về.”
Nghiêm Linh Trang chuyển buồn thành vui nhanh như chớp, vui vẻ gật đầu “Vâng”
Hai người sóng vai nhau đi bộ trên vỉa hè.
Nghiêm Linh Trang nghịch ngợm dùng tay đan vào các đầu ngón tay của anh, Chiến Hàn Quân giật mình thu tay lại, trừng mắt nhìn cô như thể vừa bị điện giật Như một người làm chuyện gì sai trái, cô rảo mắt nhìn xung quanh tránh đi ánh nhìn của anh.
Sau khi lườm cô vài cái, anh cũng chỉ có thể chịu thua cô.
Sau đó, cô trở nên bạo gan hơn, cố gắng nằm lấy cánh tay của anh.
Chiến Hàn Quân bước nhanh, tức giận nói: “Cô Nghiêm Linh Trang, xin hãy tự trọng”
Nghiêm Linh Trang giống như một đứa trẻ làm sai, ngoan ngoãn gật đầu: “Ờm”
Rồi đi đến trước mặt anh, lúc này trông cô có vẻ thành thật và có chút gì đó rụt rè trong lời nói: “Anh A Nguyệt, anh có biết ý nghĩa của câu rượu đủ cơm no, tâm ắt dục không?”
Chiến Hàn Quân không nói nên lời “Tại sao tôi phải đồng ý đưa cô về nhà chứ?”
Nghiêm Linh Trang nhẹ giọng đáp: “Bởi rất đáng yêu, mỏng manh dễ vỡ”
Chiến Hàn Quân phát ra một tiếng thở dài.
Khuôn mặt kiêu ngạo lấp đầy sự bực tức nhìn Nghiêm Linh Trang: “Cô nói câu này trước mặt đàn ông cảm thấy được sao?”
vì Nụ cười trên môi của Nghiêm Linh Trang lập tức bị đông cứng lại, nghiêm túc biện hộ phân bua cho câu nói của mình: “Không phải, trước mặt những người đàn ông khác tôi chẳng khác nào một kẻ hủy diệt tàn bạo. Chỉ khi đứng trước mặt anh, tôi mới trở về là chính tôi thôi.”
Chiến Hàn Quân hơi giật mình… Anh cảm thấy không còn khó chịu với cái thói ngang ngạnh, phóng đãng của cô nàng khó hiểu này nữa Trời bắt đầu tối sầm lại.
Đoạn đường dần trở nên dài hơn, dường như không thể thấy được điểm ct Chiến Hàn Quân đột nhiên dừng lại, tức giận nhìn cô: “Nhà cô ở đâu?”
Nghiêm Linh Trang nhìn khung cảnh xa lạ ở trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút sững sờ: “Hình như chúng ta đi nhầm đường rồi”
Chiến Hàn Quân suy sụp: “Đi bộ cả một đoạn xa như thế rồi cô mới nói là đi nhầm đường hả? Sao không nói sớm chứ?”