: Nếu em nhớ anh thì phải làm sao?
Trong lòng mãnh liệt tự trách mình không nên vì một chuyện nhỏ mà bỏ mặc cô, để cô rơi vào tình cảnh nguy hiểm: “Bảo bối Thanh An, xin lỗi em, anh Diệp Phong không nên nổi giận với em’ Diệp Phong áy náy nói.
Bảo bối Thanh An lại chớp chớp đôi mắt xinh đẹp với anh, tự nhận lỗi về mình: “Anh Diệp Phong, không phải lỗi của anh. Là em đã sai. “
Diệp Phong có chút bất ngờ, không nghĩ được bảo bối Thanh An lại có tính giác ngộ cao như vậy.
“Sai chỗ nào chứ?” Diệp Phong hỏi.
Bảo bối Thanh An rất nghiêm túc hối lỗi: “Đều tại em xinh đẹp như vậy, còn phải chạy ra ngoài đi dạo.”
Diệp Phong mặt tối sâm “Chuyện của Minh và Hiểu Trạch, không giải thích với anh sao?”
Bảo bối Thanh An nói: “Đó là bạn cùng lớp của em, Thương Minh Minh và Trần Hiểu Trạch. Quan hệ giữa em và họ rất tốt, nên em mới gọi hai người họ là Minh và Hiểu Trạch. “
Vẻ mặt Diệp Phong đầy nghỉ ngờ, chẳng lẽ thật sự là cậu ta nhầm lẫn rồi sao?
“Ai dạy em xem những video xấu đó chứ?” Trong lòng Diệp Phong cảm thấy, bảo bối Thanh An nhà mình chính là bảo bối thuần khiết nhất, nếu học được những thứ không hay, nhất định là bọn trẻ hư kia dạy.
Bảo bối Thanh An nói: “Anh Diệp Phong, đó là quảng cáo trong video ẩm thực. Nó tự động phát thôi. “
Diệp Phong nửa tin nửa ngờ nhìn cô.
Trừ phí điện thoại di động của con bé này bị nhiễm virut rồi sao?
‘Vì không muốn làm khó cô ấy trước khi mọi chuyện chưa rõ ràng, nên Diệp Phong ới tạm bỏ qua cho bảo bối Thanh An một lần.
Tuy nhiên, Diệp Phong lại vươn tay ra, ra lệnh: “Anh sẽ tịch thu điện thoại di động, sau này muốn chơi điện thoại, chỉ có thể chơi trước mặt anh. Tối đa hai giờ một ngày. “
Bảo bối Thanh An không nỡ, bĩu môi nói: “Vậy nếu em nhớ anh thì phải làm sao?”
Diệp Phong nói: “Không được nhớ anh”
Bảo bối Thanh An dưng dưng nước mắt: “Anh Diệp Phong, anh thật độc ác. “
Sau đó vô cùng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Năm đó cha em không bao giờ đối xử với mẹ em như vậy đâu”
Diệp Phong ngơ ngác!
Trong lòng bảo bối Thanh An, người yêu của cô phải thủy chung, điều này làm cho.
Diệp Phong cảm thấy rất khó xử.
“Anh sẽ mua cho em một chiếc đồng hồ thông minh.” Diệp Phong nhượng bộ.
Bảo bối Thanh An khóc không ra nước mắt: “Nhưng em không phải là một đứa trẻ con. Dùng đồng hồ thông minh sẽ bị các bạn cùng lớp chê cười mất. “
“Trong mắt anh, em vấn luôn là một đứa bé” Diệp Phong nói.
Bảo bối Thanh An thất vọng không thôi.
Người thanh niên nhanh chóng trở về cứ điểm.
Em gái mười ba nhìn thấy cậu ta, chạy lên trước, trình báo: “Quân tình điện gửi đến chỉ thị mới, bởi vì nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa có tiến triển, quân tình điện đã quyết định phái mười hai lôi chủ đến trợ giúp anh.”
Người thanh niên dáng vẻ không yên lòng: “Ừm. “
Em gái mười ba hoang mang nhìn cậu ta một cái, rồi xoay người rời đi Người thanh niên nhốt mình trong phòng ngủ, tùy ý nằm trên giường, ánh mắt buông lơi, suy nghĩ xa vời.
“Anh ơi!” Trong đầu lại hiện lên giọng nói ngọt ngào của cô bé.
“Bảo bối Thanh An, là em sao?” Người thanh niên nôn nóng ngồi dậy.
Những đoạn thời gian cũ bị cậu ta cưỡng ép giấu kín trong lòng, lại lần nữa đào núi lấp biển mà tuôn ra.
“Chiến Tử Hàn, cậu muốn gia nhập quân tình điện sao?”
“Không được. Cha mẹ của tôi chắc chắn sẽ đến đón tôi về” Cậu ta nói với sự phẫn nộ.
Vào thời điểm đó, cậu ta rất hận ba mình.
“Ba cậu đã không còn nữa. Ông ấy bị cậu chủ Dư của Mạt Thế thiêu chết.”
“Cậu lừa tôi.”
“Cậu tự mình xem đi”
“Chỉ có gia nhập quân tình điện, cậu mới có năng lực đối kháng với Mạt Thế. Nhưng cái giá mà cậu phải trả là: cậu sẽ không bao giờ có thể trở lại là chính mình nữa. “