Nghiêm Mặc Hàn nói: “Anh ta đúng là không thay đổi gì mà. Khi còn bé, Linh Trang gấy một cái răng cũng có thể khiến cho cậu ta lo lắng nửa ngày trời”
Linh Trang đi nhanh nhất, nghe thấy lời nói của Nghiêm Mặc Hàn thì dừng lại Chiến Hàn Quân luôn quan tâm cô, chuyện bé anh cũng xé ra to, có thể nói là do quá yêu, quá quan tâm nên anh mới không cho phép bản thân mắc nửa sai lầm như vậy.
Cô quay đầu lại nhìn Chiến Hàn Quân, đợi anh đi tới thì chủ động cầm tay anh.
“Anh, khi tới bệnh viện, em sẽ phối hợp với bác sĩ để lấy máu”
Chiến Hàn Quân nhéo má cô: “Ừm”
Đến bệnh viện, Linh Trang rất dũng cảm, phối hợp với bác sĩ. Dù bác sĩ đang lấy máu của cô ra, cô cũng không nhắm mắt một chút nào, luôn nhìn chảm chăm vào bác sĩ.
Đến lượt của Anh Nguyệt, bác sĩ chưa làm gì, thì cô đã nhắm mắt kêu lên: “Bác sĩ, ông nhẹ tay một chút… A a a, sao lại đau như vậy ch Chiến Hàn Quân nhìn sang Linh Trang, như đang suy nghĩ điều gì đó Anh nhớ khi còn bé, Linh Trang đã từng đi bệnh viện lấy máu. Lúc đó cô khóc lóc om sòm, không chịu nín.
Ai đi qua nhìn thấy cũng phải than thở, thấy cô thật tội nghiệp.
Nếu không phải do nhà họ Chiến có thực lực, e là cô đã phát sốt lên nhiều lần.
Nhưng anh không biết, từ lúc nào mà cô lại trở nên dũng cảm như thế.
Anh đột nhiên cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều sự việc. Anh bỏ lỡ tang lễ khi cô xảy ra tai nạn xe, bỏ lỡ thời gian cô mang thai, bỏ lỡ lúc cô bị hủy dung phải phẫu thuật, bỏ lỡ cả mấy năm hôn nhân hạnh phúc kia.
Anh đã bỏ lỡ hết những bi kịch trong cuộc đời của cô.
Cho nên, dù bây giờ anh đã hơn bốn mươi, nhưng nếu tính toán ra, thì thời gian anh ở cùng Linh Trang không có nhiều.
Quãng đời còn lại, anh không muốn buông cô ra.
Sau khi có kết quả kiểm tra, Linh Trang thấy cô đã ăn rất nhiều đồ ăn, không chịu kiêng gì cả. Mà sữa dê cũng là một trong số đó.
Còn giấy kiểm tra của Anh Nguyệt thì cho thấy cô ấy rất bình thường, không có vấn đề gì cả.
Cuối cùng, bác sĩ dò hỏi: “Không có mang thai sao?”
Anh Nguyệt lập tức lắc đầu: “Cháu không có khả năng mang thai. Cháu không sinh con được”
Bác sĩ tiếp tục xem xét bệnh án của Anh Nguyệt Dù sao kết kiểm tra cũng rất bình thường, bà không thể tìm ra nguyên nhân năm ở đâu.
Từ bệnh viện đi ra, Nghiêm Mặc Hàn phàn nàn với Chiến Hàn Quân: “Tôi đã nói rồi mà, anh chỉ được cái vẽ thêm chuyện mà thôi.”
Chiến Hàn Quân ném danh sách thức ăn mà Linh Trang đã ăn lên người Nghiêm Mặc.
Hàn: “Tôi đã nhớ rõ rồi. Về nhà, tôi sẽ tính sổ với cậu sau”
Nghiêm Mặc Hàn nhìn những món ăn có dấu cộng trên giấy, thì ngạc nhiên: “Linh Trang sao lại dị ứng với nhiều món như vậy?”
Chiến Hàn Quân nói: “Khả năng miễn dịch của cô ấy kém, hấp thụ cũng không tốt. Về sau, đừng cho cô ấy ăn những thực phẩm kém chất lượng như thế nữa”
“Cậu muốn ăn vụng thì đi ra ngoài”
“Hơn nữa, cậu không ăn thì sẽ chết sao?”
Nghiêm Mặc Hàn đành bỏ vũ khí đầu hàng: “Được, được, được. Tôi không ăn, tôi không ăn nữa”
Rồi làu bàu nói: “Không thể ăn thịt, không thể ăn vặt, tôi sẽ chết đói mất”
Chiến Hàn Quân tức giận nói: “Cậu có thể trở về Hà Nội”
Nghiêm Mặc Hàn không dám nói nữa.
Linh Trang lúc này cũng cùng nỗi sợ, chỉ có thể yên lặng đi theo.
Lúc trở về Tứ Hợp Viện, Linh Trang thấy bà nội đang ngồi ở trong đình viện, thì giơ tay lên chào bà: “Bà nội có khỏe không ạ?”