Chiến Quốc Việt nhìn bé Tùng và bé An: “Anh đi xem”
Chiến Quốc Việt đi về phía phòng bệnh số 1, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến hôm ấy khi mẹ té xuống lầu, cậu bé trộm được cuộc đối thoại giữa daddy và chú cảnh sát.
“Anh Hàn Quân, nhìn vào những chứng cứ có ở hiện trường thì mợ bị rớt xuống từ trong cửa sổ. Trên đất có một vũng máu, hẳn là mảnh vỡ thủy tinh đã đâm trúng làm tổn thương cơ thể của mợ.
Chỉ là không biết mợ có bị tổn thương ở vị trí quan trọng hay không.”
Chiến Quốc Việt đi đến phòng bệnh số 11, nhấc tay lên gõ cửa Lạc Thanh Du kinh ngạc nhìn ván cửa: “Vào đi”
Chiến Quốc Việt đẩy cửa ra, chầm chậm đi về phía Lạc Thanh Du.
Lạc Thanh Du đã đoán ra được, lần này tất nhiên là đến phiên Chiến Quốc Việt ra mặt.
Đáy mắt toát lên nụ cười chua xót, giọng nói lại hơi khàn khàn: “Cháu cũng đến tìm Lạc Linh à?”
Chiến Quốc Việt đứng trước mặt cô, trong đôi mät xinh đẹp toát lên sự chín chăn và cẩn thận không phù hợp với lứa tuổi.
Chiến Quốc Việt gật đầu: “Dạ”
Lạc Thanh Du thấy mắc cười. Bọn nhỏ đi tìm cô, rốt cuộc là vì sao lại đến đây?
“Không phải đã tìm rồi à? Chỗ này không có Lạc Linh” Lạc Thanh Du tò mò hỏi.
Chiến Quốc Việt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô: “Chính là dì”
Lạc Thanh Du ngớ ra!
Đứa bé Chiến Quốc Việt này suy nghĩ cẩn thận, đầu óc quan sát nhạy bén, thật không hổ là Chiến Hàn Quân tự mình dạy dỗ.
ngôn tình tổng tài
Chiến Quốc Việt bước tới. Bồng nhiên dịu dàng ôm lấy cô, mềm mại kêu lên một tiếng: “Mẹ”
Trong phút chốc nước mắt của Lạc Thanh Du tràn khỏi bờ mi. Thân thể cứng đờ trong cái ôm tuy nhỏ bé mà lại vô cùng ấm áp của Quốc Việt.
“Sao con lại đoán ra được?” Lạc Thanh Du cực kỳ xúc động. Trở tay ôm Quốc Việt vào lòng.
“Bởi vì daddy tặng hoa cho mẹ” Chiến Quốc Việt nói.
Lạc Thanh Du như vừa tỉnh giấc chiêm bao…
Ngày nào Chiến Hàn Quân cũng đến trung tâm y tế, không phải rảnh rỗi đến đau “trứng”, mà chỉ là vì anh nhớ mong cô!
Thì ra anh đã sớm nhận ra cô?
Trong lòng Lạc Thanh Du lan tràn một dòng nước ấm. Nhưng sau đó lại là nỗi hoảng Sợ vô cùng to lớn.
Vốn dĩ có thể thản nhiên đối mặt với Chiến Hàn Quân, cho tới bây giờ trái lại cảm thấy mỗi lúc gặp anh sẽ giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
“Mẹ, mẹ về nhà đi có được không?” Chiến Quốc Việt hỏi Lạc Thanh Du ôm Quốc Việt, chỉ là nước mắt rơi như muưa.
“Quốc Việt, cho mẹ một chút thời gian có được hay không? Con xem, em gái nhìn thấy mẹ sẽ sợ, rất nhiều người không có can đảm như Quốc Việt. Tạm thời mẹ vẫn chưa muốn phải đối mặt với nhiều người như vậy”
Chiến Quốc Việt rất quan tâm mẹ: “Mẹ, chúng con đợi mẹ”
Lạc Thanh Du gật đầu: “Ừm”
Chiến Quốc Việt quay đầu lại nhìn ông cụ nhà họ Nghiêm nắm trên giường bệnh, ông cụ nhà họ Nghiêm cũng nhìn cậu bé. Trong ánh mắt tràn đầy sự yêu thích.
Lạc Thanh Du nói: “Quốc Việt, chào ông ngoại đi con”
Chiến Quốc Việt mở to đôi mắt đào hoa xinh đẹp. Nhưng vẫn ngoan ngoãn kêu ông cụ nhà họ Nghiêm một tiếng: “Ông ngoại!”
Lạc Thanh Du dịu dàng xoa đầu Quốc Việt, lại cười nói: “Quốc Việt, chuyện ngày hôm nay gặp mẹ tuyệt đối không được nói cho những người khác biết”
Quốc Việt gật đầu: “Dạ”
Chiến Quốc Việt rời khỏi phòng bệnh, trở lại chỗ cầu thang. Hai tay bỏ vào túi quần đồng phục học sinh, vẫn ngần gọn lạnh lùng trước sau như một nói: “Đi thôi!”
Bé Tùng và bé An hỏi cậu bé: được Lạc Linh không?”
Chiến Quốc Việt không trả lời.
Lúc ba người đi xuống cầu thang, lại bị Chiến Hàn Quân và Quan Minh Vũ chặn trước cầu thang.
“Daddy!” Ba bé con đáng yêu hét lên thất thanh.
Trong ánh mắt của Quan Minh Vũ mang theo sự chột dạ vô cùng, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng vào mấy bé con đáng yêu.
Chiến Quốc Việt u ám nói: “Chú Minh Vũ, lâu rồi không gặp!”
Quan Minh Vũ cảm thấy công suất làm lạnh của thẳng nhóc này sắp sánh bằng với tổng giám đốc nhà anh ta rồi. Khô khan cười nói: “Cậu chủ nhỏ, mới đó đã gặp lại nhau rồi”