*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cho nên vào năm nay anh ta cố ý tránh mặt em, sợ em bị liên lụy. Vê sau, tình hình thân thể chị càng lúc càng không ổn, Nghiêm Mặc Hàn liền muốn giúp chị thực hiện nguyện vọng cuối cùng.”
“Chị lớn lên ở cô nhỉ viện, luôn mong muốn có một gia đình. Vì vậy Mặc Hàn lấy chị chỉ vì báo ơn”
“Điều thần kỳ là lúc đó thân thể của Mặc Hàn có chuyển biến tốt. Chị nghĩ lúc đó Mặc Hàn không ly hôn với chị là vì muốn chăm sóc chị. Anh ta đúng là một người đàn ông tốt”
“Anh Nguyệt, chị với anh ta chưa có xảy ra bất cứ chuyện gì.”
Nước mắt Anh Nguyệt rơi như mưa: “Chị Bảo Ngọc, em biết, em biết rõ.”
Bảo Ngọc như vừa trút được gánh nặng: “Vậy thì tốt rồi!”
Hai bàn tay nắm chặt vào nhau, Anh Nguyệt nín khóc mỉm cười: “Chị Linh Trang nói cho em biết hết rồi. Chị Bảo Ngọc, em không quan tâm, về sau em cũng như chị Linh Trang sẽ coi chị như chị em trong nhà.
Từ nay về sau chị chính là chị ruột của em”
Bảo Ngọc cảm động gật đầu: “Ừ”
Lúc Anh Nguyệt từ phòng bệnh đi ra bất ngờ thấy Mặc Hàn đang dựa vào bức tường bên cạnh cửa.
Nhìn thấy Anh Nguyệt, Nghiêm Mặc Hàn định nói vài câu nhưng Anh Nguyệt lập tức ngăn lại: “Anh mau vào đi, hãy chăm sóc chị Bảo Ngọc thật tốt”
Những lời muốn nói của Nghiêm Mặc Hàn đành nuốt trở về, đáy mắt thoáng một nét buồn Anh ta gật đầu đi vào phòng bệnh.
Anh Nguyệt xúc động ra khỏi bệnh viện.
Chiến Quốc Việt thấy cảnh như vậy liền kinh hãi, trốn trong xe Rolls-Royce ở bên đường.
Bé An ra ngoài cổng trường như thường lệ, bé ngóng trông nhưng mãi không thấy anh Diệp Phong đâu, đôi mắt xinh đẹp lập tức ủ rũ.
Cô bé đợi một lúc ở ngoài cửa trường học, mới ở chỗ này có một lát mà có rất nhiều học sinh nam vây quanh cô bé.
“Lạc Thanh An, đại ca của chúng tôi thích cậu. Buổi tối hôm nay, đại ca mời cậu đến quán bar của cậu ta làm khách”
Bé An không nhịn được, nói: “Không phải tôi đã nói với các cậu rồi sao? Tôi có bạn trai rồi. Bạn trai tôi đánh nhau rất giỏi, anh ấy có thể dùng một tay là có thể hất toàn bộ các cậu xuống đất. Tôi khuyên các cậu mau đi khỏi đây nếu không một lát nữa bạn trai tôi đến đón có thể sẽ đánh các cậu đấy: “Ôi, chúng tôi sợ quá” Đám người kia không biết lấy dao từ đâu khua khua trước mặt bé An.
Bé An sợ hãi nhắm mắt lại: “Các cậu muốn làm gì?”
“Bảo bạn trai cậu tới đây, chúng tôi rất muốn mở mang kiến thức xem anh ta mạnh đến mức nào”
Chiến Quốc Việt đá mạnh cửa xe, mang khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng đi tới Đồng Bảo mở mắt ra, lúc nhìn thấy Chiến Quốc Việt cô bé vô cùng sửng sốt.
Đồng Bảo mở mắt ra, lúc nhìn thấy Chiến Quốc Việt cô bé vô cùng sửng sốt.
Đám người kia xoáy người lại nhìn Chiến Quốc Việt: “Anh chính là bạn trai của Thanh An?”
Chiến Quốc Việt nhìn bé An, bỗng nhiên ôm cô bé vào lòng.
Không chút do dự liền nói: “Phải”
Đám người kia đánh giá anh ta một lượt từ trên xuống dưới cười nhạo: “Nhìn rất đẹp nhưng da mỏng thịt mềm như vậy có thể chịu đánh được sao?”
Chiến Quốc Việt nói: “Thử rồi sẽ biết!”
“Mẹ kiếp, thật sự rất kiêu ngạo… Bây giờ trẻ con đều không biết sống chết như vậy sao?”
Bé An đếm số người bên đối phương, tổng là mười hai người.