Chiến Hàn Quân đón lấy, anh nhìn cái bánh cảo có hình dáng kỳ lạ này rồi lại nhớ đến đôi tay không quá khéo léo của Dư Thiên An, trong lòng bỗng cảm thấy có chút ấm áp.
Anh múc bánh cảo lên thử một miếng và chau hết mày lại.
Bột mì trong vỏ bánh cảo vẫn chưa chín hẳn.
Chiến Hàn Quân đẩy cái hộp giữ độ tươi cho Linh Trang và chê bai nói: “Khó ăn chết đi được”
Linh Trang cảm thấy tự hãnh diện trước khả năng nấu nướng tệ hại của Dư Thiên An và Bác Danh rồi tự kiêu nói: “Anh Quân, bà nội anh và bố anh tìm toàn là những người vợ của Linh Trang và cl Linh Trang và Chiến Hàn Quân ở bên nhau dường như đều do Chiến Hàn Quân nấu cơm nên khi Linh Trang nói xong câu này thì tự bản thân cô cũng cảm thấy xấu hổ.
Chiến Anh Nguyệt cảm thán nói: “Anh hai, ó nhìn thấy không, Dư Thiên An giống thành một con người khác vậy, bà ấy trở nên rất thân thiện dễ gần và dịu dàng dễ chịu. Linh Trang là phúc tinh của anh đấy, chị ấy biến một gia đình tan đàn xẻ nghé biến thành hạnh phúc mỹ mãn”
Trong lòng Chiến Hàn Quân dâng lên cảm giác ngọt ngào.
Anh đạp ga và lướt nhanh trên chiếc Rolls-Royce.
Biệt thự Ngọc Bích.
Tranh Ngọc đang đứng ở trước cửa tòa thành Ái Nguyệt.
Chiến Hàn Quân thả Linh Trang và Anh Nguyệt xuống trước, còn anh đã chạy đi đậu xe.
Tranh Ngọc nhìn thấy Linh Trang nên lập tức chạy lên nghênh đón.
“Em gái, chị đến đón bé Quốc”
Linh Trang nói với Tranh Ngọc: “Chị cả, mợ Thanh và Dư Sinh đã tái hợp với nhau rồi, mấy ngày nay mợ Thanh và bé Quốc đã ở vườn Hương Đỉnh”
Tranh Ngọc có chút lo lắng, cô ấy sợ bé Quốc khi thân thiết với đám đàn ông thô lỗ ở nhà họ Dư sẽ dạy hư cho thằng bé.
Linh Trang dường như nhìn thấy sự lo âu của Tranh Ngọc nên mở miệng nói: “Chị cả, chúng ta đến vườn Hương Đỉnh đón bé Quốc đi”
Sau khi Anh Nguyệt mang thai thì sức khỏe rất dễ mệt mỏi nên nhanh chóng chào tạm biệt hai người họ: “Chị cả, chị Linh Trang, em cảm thấy có chút mệt nên đi lên phòng nghỉ ngơi trước đây”
“ừ”
Vườn Hương Đỉnh.
Tranh Ngọc bế đứa trẻ lên.
Khuôn mặt ông cụ Niên bỗng chốc thất vọng và trở nên ủ rũ.
Dư Nhân nhìn thấy khuôn mặt thất vọng cũng ông cụ bèn lập tức đứng dậy đi về phía chị cả.
Anh ta đang cố gắng giành quyền nuôi con: “Anh nghe mẹ nói gần đây em rất bận nên không có thời gian chăm sóc con, nếu em không phiền thì hãy giao bé Quốc cho anh chăm sóc, anh vẫn là người mới, khó khăn lắm mới học được cách giao tiếp với con.”
Tranh Ngọc không còn vẻ yếu đuối trước kia mà cực kỳ mạnh mẽ nói: “Dư Nhân, cho dù công việc của em có bận rộn đến đâu thì em cũng sẽ tuyệt đối không từ bỏ con của mình nếu anh nhớ con thì hãy đến thành phố Phong Châu thăm thẳng bé đi”