“Linh Trang … anh yêu em… Ah….” Lời thổ lộ của Dư Nhân gặp phải biến cố Nghiêm Linh Trang đột nhiên giơ dao lên đâm vào tim anh ta, tay của Dư Nhân kẹp.
chặt lưỡi dao lạnh lẽo của cô.
Đôi mắt đẹp của Nghiêm Linh Trang đột nhiên bị hận thù làm cho mù mịt, đỏ ngầu, trở nên quyến rũ và lạnh lùng.
Cô dùng hết sức bình sinh, đẩy lưỡi dao lạnh lẽo vào trong từng chút từng chút một.
Dư Nhân nhìn cô, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là sự thất vọng và không can tâm.
“Linh Trang, tại sao? Tại sao em lại làm như vậy với anh?” Dư Nhân thất vọng hỏi.
Nghiêm Linh Trang nghiến răng”Bởi vì anh đáng chết”
Một nụ cười tự giễu hiện lên trong kính áp tròng của Dư Nhân, “Em đều biết rồi?”
Nghiêm Linh Trang ngấn lệ lấp đầy đôi mắt đen to tròn của cô, “Dư Nhân, anh căn bản không hiểu tình yêu là gì. Anh luôn miệng nói rằng anh yêu tôi, nhưng anh lại đẩy người tôi yêu ra khỏi tôi. Chiến Hàn Túc nhà tôi không đi rồi, bé Tùng nhà tôi đi rồi, anh Hàn Quân mà tôi yêu sâu đậm cũng đi rồi, anh biến tôi thành một người cô độc lẻ loi, khiến tôi sống không bằng chết, đây chính là cái giá khi bị anh yêu sao?”
Khuôn mặt anh tú của Dư Nhân hiếm khi nở một nụ cười khổ sở, lần đầu tiên, thái tử Mạt Thế không gì cản được vô lo vô nghĩ nểm trải cảm giác cay đẳng.
“Linh Trang, nhưng anh thực sự rất yêu em. Rõ ràng biết không lấy đi mạng sống của em, anh không thể hoàn thành được nhiệm vụ, anh sẽ phải đối mặt với hình phạt tàn nhẫn của Mạt Thế, nhưng anh tình nguyện để bản thân chịu tổn hại, cũng không muốn tổn hại em?”“
Dư Nhân thân thể run lên, Dư Tiền ở cách đó không xa nhận ra điều gì không bình thường, sắc mặt tuấn tú tái nhợt chạy tới”’Cậu chủ.”
Dư Tiền nắm chặt tay, vũ khí trên cánh tay hoàn toàn khởi động, trực tiếp đối mặt với Nghiêm Linh Trang.
Tuy nhiên, Dư Nhân run rẩy giơ tay, hét lên:”Lui xuống”
Dư Tiền rất không can tâm lui xuống.
Tay cầm dao của Nghiêm Linh Trang dân mất sức vì không đủ sức chịu đựng.
Dư Nhân rút lưỡi dao lạnh lẽo đâm thẳng vào trái tim, máu trào ra ngay lập tức. Anh ta một tay che chặt vết thương, khí tức khi nói chuyện càng ngày càng yếu”Nghiêm Linh Trang, hóa ra là anh và em, là một đoạn nghiệt duyên.”
Nhiệm vụ ám sát của Nghiêm Linh Trang thất bại, tràn đầy sự tuyệt vọng.
Vô cùng tức giận nói: “Dư Nhân, nếu tôi biết anh là một con ác quỷ đáng sợ như vậy, tôi thà rằng chưa từng quen biết anh.”
Dư Nhân cười nói: “Linh Trang, số mệnh là do trời định. Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, bị em làm cho toàn thân nhuốm máu, anh không hề có cảm giác chán ghét giống như bình thường, anh liền nhận ra, em đối với anh mà nói chính là một sự tồn tại hoàn toàn khác.”
“Dù muốn hay không, anh cũng phải nói với em, em chính là con gái của cô anh, là người của Mạt Thế, là em gái họ của Dư Nhân anh.”
“Haha!” Nghiêm Linh Trang cười chế nhạo.
“Dư Nhân, anh giống như một người thiểu năng vậy, bị anh Hàn Quân chơi cho quanh vòng vòng” Vẻ mặt của Nghiêm Linh Trang tự hào khi nhắc đến Chiến Hàn Quân.
Trên mặt Dư Nhân trắng bệnh, anh ta tái nhợt như tờ giấy. Khi nghe thấy lời chế nhạo.
của Nghiêm Linh Trang lại càng tái mét hơn.
“Ý em là gì?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Tôi nói với anh, tôi không phải là con gái của Dư Thiên An.
Anh Hàn Quân là con ruột của Dư Thiên An.
Anh ấy là anh họ của anh.”
Vẻ mặt bối rối hiện lên trên mặt Dư Nhân, “Vậy tại sao anh ta không nói sự thật cho anh?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Tôi vốn dĩ không hiểu tại sao anh Hàn Quân không nói chân tướng với anh, tự tìm cách cứu lấy mình.
Nhưng giờ thì tôi đã hiểu, vì anh ấy hiểu anh và hiểu nguyên máu lạnh của Mạt Thế. Dù anh ấy có nói cho anh biết chân tướng, chân tướng này cũng chỉ có thể cứu một mình anh ấy, không thể cứu vớt được toàn bộ nhà họ Chiến”
Dư Nhân sửng sốt, “Để bảo vệ nhà họ Chiến, anh ta thà hy sinh mạng sống của mình?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Dư Nhân, anh đã giết chết em họ của mình. Anh đã bao giờ có một chút hối hận nào chưa?”
Lưỡi kiếm lạnh lẽo trong tay Dư Nhân rơi xuống đất.
Anh ta không thể không thừa nhận, nhiệm vụ lần này, anh ta đã thực hiện một cách rối tung rối mù lên.