Chương 883: Người thực sự đau khổ
Ông cụ nhà họ Chiến và Nghiêm Chính đi xuống lầu, nhìn thấy những vết sẹo kinh khủng trên người Nghiêm Mặc Hàn, Nghiêm Chính tức giận mắng thủ phạm, “Chiến Hàn Quân, đúng là tôi nhìn nhầm cậu rồi. Không ngờ ngươi lại là người tàn ác và nhẫn tâm như vậy.”
Ông cụ nhà họ Chiến không nói gì. Có một tia nước mờ nhạt trong đôi đồng tử khô héo của ông cụ.
Nghiêm Chính chỉ biết rằng con trai mình bị đánh, nhưng ông ta lại không biết rằng Chiến Hàn Quân đang dùng cách thức tàn nhãn để bảo vệ nhà họ Nghiêm.
Người thực sự đau khổ là Chiến Hàn Quân.
“Bố, công ty Mặc Đinh, con không muốn làm nữa” Nghiêm Mặc Hàn lợi dụng vết thương của mình mà làm nũng với Nghiêm Chính.
Anh ta nhớ lại lời hứa của mình với Chiến Hàn Quân.
Một phút trước, Nghiêm Chính vẫn còn đau lòng vì thương tích của con trai, nhưng vừa nghe thấy những lời nói không tiền đồ của con trai, ông ta bất chợt cầm chổi quét nhà lên định đánh anh ta.
“Con đang nói cái gì vậy? Khi con yêu cầu bố đưa tiền cho con để thành lập Mặc Đinh, con đã quỳ xuống trước mặt bố và hứa: Con phải xé bỏ cái mác phá gia chỉ tử. Con phải vực dậy nhà họ Nghiêm. Nhưng bây giờ, con nói từ bỏ dễ như thế sao?”
Nghiêm Linh Trang bảo vệ Nghiêm Mặc: Hàn, cô kéo chặt cán chổi của Nghiêm Chính, “Bố, bố đừng nóng giận, nghe lời anh trai nói xong đã.”
Ông cụ nhà họ Chiến nói với Dư Nhân với vẻ mặt áy náy: ‘Cậu Dư, để cậu chê cười rồi.
Con cái lớn cả rồi, dù sao thì cũng cần thể diện, mong cậu Dư tránh đi cho.”
Dư Nhân phong độ rời đi.
Nghiêm Linh Trang nằm trên người Nghiêm Mặc Hàn, vừa khóc vừa nói với Nghiêm Chính: “Bố, anh của con bị thương khắp người, nếu bố lại đánh nữa, anh ấy sẽ chết mất.”
Nghiêm Chính nói: “Con bảo vệ đứa phá gia chỉ tử này làm gì? Con tưởng rằng bố không dám đánh con sao?” Nói xong, ông ta giơ chổi định đánh xuống.
Bà Nghiêm chạy ra quỳ trước mặt Nghiêm Chính: “Ông à, cầu xin ông tha cho hai đứa nó. Có đánh thì ông đánh tôi đi.”
Thôi Như An đứng bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, gương mặt không chút cảm xúc.
“Ai ya, ông này, chuyện này cũng là lỗi của ông. Ông biết rõ rằng Nghiêm Mặc Hàn là đứa hèn nhát, ngu ngốc, nhưng ônng vẫn cho nó nhiều tiền như vậy để khởi nghiệp.
Bây giờ thì đấy, tiền hết rồi. Ông có đau lòng không hả?”
Nghiêm Mặc Hàn có lẽ đã bị những lời của Thôi Như An kích động, anh ta đột nhiên đỡ Nghiêm Linh Trang ra, cố gắng nín nhịn cơn đau dữ dội và quỳ xuống trước mặt Nghiêm Chính.
“Bố, bố đánh con đi. Là do con trai không chịu giữ lời hứa, khiến bố thất vọng rồi.”
Cây chổi trong tay Nghiêm Chính đánh vào người Nghiêm Mặc Hàn mấy roi, mẹ Hàn hai mắt trợn tròn, ngất đi.
Nghiêm Chính tức giận ném cây chổi sang một bên… “Thôi thôi, là do bố không biết dạy con, tất cả đều là lỗi của bố”
Nghiêm Linh Trang và Đàm Bảo Ngọc vội vàng kéo Nghiêm Mặc Hàn đẫm máu vào phòng ngủ. Nghiêm Trang Linh tìm được loại kem chữa bệnh, cô bảo Nghiêm Mặc Hàn cởi bỏ quần áo ra, nhưng Nghiêm Mặc Hàn lại giữ chặt quần áo.
“Hai người ra ngoài đi, anh tự mình làm.”
“Anh còn biết xấu hổ sao?” Nghiêm Linh Trang cảm thấy rất khó tin, Nghiêm Mặc Hàn da mặt vô cùng dày, từ nhỏ đã không biết viết hai từ xấu hổ.
Nghiêm Mặc Hàn có chút xấu hổ, “Bị thương chỗ kín. Bắt anh làm thế trước mặt hai thiếu nữ xinh đẹp như ngọc thế này, anh sợ sẽ bất kính với hai người.”
Nghiêm Linh Trang huých tay vào đầu anh ta một cái, ‘Anh dám cứng em xem? Em mà không thiến anh, em không phải em gái anh.”
Đàm Bảo Ngọc kéo Nghiêm Linh Trang ra ngoài.
Nghiêm Mặc Hàn thở dài, cầm lấy thuốc mố trị thương, tự lẩm bẩm: “Anh không nói như vậy thì làm sao có thể lừa được em chứ?”
Sau đó anh ta cởi bỏ quần áo, vết thương trên người anh ta chỗ xanh chỗ tím, nhưng thật kỳ lạ là anh ta không cảm thấy đau chút nào.
“Quả không hổ danh là người của Chiến Hàn Quân. Chỗ nào cũng động vào, nhưng chỉ thế thôi.”
Nghiêm Mặc Hàn lau sạch vết thương, sau đó thay quần áo sạch sẽ.
Sau đó, anh ta năm trên giường và hét lớn ra ngoài cửa, “Vào được rồi.”
Nghiêm Linh Trang và Đàm Bảo Ngọc lần lượt bước vào.
Đàm Bảo Ngọc nhìn thấy quần áo bẩn trên ghế đẩu cuối giường, cầm lên, định xuống lầu giặt sạch.