Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 782: Ai cũng có nỗi khổ
Cô ta vậy mà lại trực tiếp nhào vào trong ngực Chiến Hàn Quân làm nũng: “Hàn Quân, em nhớ anh lắm.”
Chiến Hàn Quân nâng khuôn mặt của người phụ nữ lên, anh nở một nụ cười đầy tình cảm với cô: “Sao giờ mới trở về hả?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghiêm Linh Trang bị sự dịu dàng của Chiến Hàn Quân làm cho rung động đến nỗi mất phương hướng.
Sự dịu dàng đó đã từng thuộc về chỉ một mình cô thôi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng bây giờ anh lại dành sự dịu dàng đó cho người phụ nữ trước mặt này.
Nghiêm Linh Trang thất thần và đứng đơ ra ở đó.
Sau khi ôm nhau nhiệt tình thì người phụ nữ kia và Chiến Hàn Quân mới phát hiện ra Nghiêm Trang Linh Cô ta đi đến trước mặt Nghiêm Trang Linh, đầu cô ta ở trên cao, dáng người cũng rất lớn, vẻ mặt trông rất khí khái. Điều đó khiến cho vóc dáng nhỏ xinh của Nghiêm Trang Linh gần như như không có cảm giác tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Hàn Quân, người phụ nữ đây là cô bạn gái nhỏ mà anh thích lúc trước đấy à?”
Chiến Hàn Quân nói: “Ừ”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Ngoại trừ khuôn mặt có thể nhìn thì những chỗ khác đều không đáng xem”
Khuôn mặt của Nghiêm Trang Linh hết xanh rồi trắng bệch.
Chỉ là cô mặc quần áo quá to rộng nên nó đã che hết dáng người của cô thôi “Trước kia ánh mắt của anh cũng không được tốt lắm nha” Người phụ nữ kia tấm tắc cảm thán.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chiến Hàn Quân nói: “Khi đó anh cũng chỉ là một tên nhóc gà mờ mà thôi, nên đương nhiên thẩm mỹ sẽ không bằng được với bây giờ rì Thấy Nghiêm Trang Linh tủi thân đến mức sắp khóc, Chiến Hàn Quân nói: “Không nói đến cô ta nữa. Khó lắm em mới trở về được, tối nay anh sẽ đón tiếp và ăn mừng với em thật vui vẻ”
Sau đó Chiến Hàn Quân và người phụ nữ xinh đẹp kia cứ nói chuyện nhiệt tình như vậy, Nghiêm Trang Linh đã bị bọn họ coi thành không khí rồi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghiêm Trang Linh không biết mình đã rời khỏi phòng bệnh của Chiến Hàn Quân như thế nào nữa, bây giờ trong lòng cô giống như đang có bão tuyết tháng sáu vậy, khó chịu đến mức không thở nổi.
Cô lang thang quanh quẩn ở Hà Nội không có mục đích rồi vô tình đi vào trong khu vực của công ty điện ảnh Hồng Cơ.
Nhìn thấy hình bóng xinh đẹp quen thuộc ở địa điểm quay phim kia, trên mặt Nghiêm Trang Linh hiện lên một nụ cười khổ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô không vui nên muốn tìm Anh Nguyên để than phiền. Nhưng có vẻ cuộc sống của Anh Nguyệt cũng không tốt hơn cô là bao.
Anh Nguyệt mặc trang phục diễn nữ của nhân vật làm bia đỡ đạn và phải diễn với nữ chính có khí chất mạnh mẽ, nữ chính đã tát cô ấy một cách ác liệt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hết lần này đến lần khác, phải quay lại đến hơn mười lần, cuối cùng nữ chính lại cười châm biếm vì NG Mà Anh Nguyệt vẫn đứng ở chỗ đó, cô ấy nhìn nữ chính một cách phẫn nộ, nước mặt đọng lại trong hốc mắt mãi cũng không chảy xuống dưới. Không biết cảm xúc này là của chính cô ấy hay là của vai diễn, dù sao thì cô ấy cũng đã diễn rất tốt.
Nghiêm Trang Linh thấy rõ được, rõ ràng kỹ năng diễn xuất của Anh Nguyệt cao hơn nữ chính kia nhiều.
Thật vất vả mới quay xong cảnh đó, khuôn mặt của Anh Nguyệt vừa đỏ vừa sưng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vậy mà một câu “Thật xin lỗi” nữ chính cũng không nói được, cô ta nghênh ngang xoay người bỏ đi.
Anh Nguyệt đơ người đứng tại chỗ, cô ngẩn ngơ nhìn thấy Nghiêm Trang Linh ở phía xa Bốn mắt hai người nhìn nhau, nhìn xuyên thấu qua đồng tử của đối phương, dường.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
như cả hai đều cảm nhận được nỗi khổ không thể kể ra trong lòng của người còn lại Nghiêm Trang Linh đi qua đó, bỗng nhiên Anh Nguyệt khôi phục lại tính cách lại tính cách tưng tửng như ngày thường, cô ấy cười một cách thô thiển: “Chị Trang Linh, sao chị lại tới đây vậy?”
Nghiêm Trang Linh nói: “Công việc của em xong rồi đấy, thay quần áo đi rồi chị mời em đi ăn cơm” Giọng nói của cô vô cùng trầm thấp.
Anh Nguyệt đưa Nghiêm Trang Linh vào.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
phòng thay đồ. Khi Anh Nguyệt tiến vào buồng riêng để thay quần áo thì ở buồng bên cạnh có tiếng cười hi hi ha ha của mấy cô gái truyền ra.
“Con nhỏ Anh Nguyệt kia, cô ta nghĩ cô ta là ai chứ. Có kỹ năng diễn thì cũng giỏi đấy, nhưng cô ta lại dám chiếm hết sự nổi bật của chị Tuyết Lạc. Cô ta cũng không nhìn xem ai là người đứng sau lưng chị Tuyết Lạc đấy”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Chỉ là một diễn viên mới không có bối cảnh, cho dù có bộ dạng xinh đẹp và kĩ năng diễn xuất giỏi thì cũng có làm được gì hả?
Cái nghề nghiệp này nó tàn khốc đến vậy, cô †a phải có kim chủ ở sau lưng nâng đỡ mới được. Cô ta lại không có hiểu biết, hôm nay chị Tuyết Lạc đánh cô ta mười cái là vẫn còn nhẹ đấy. HừI”
“Ngày mai có một phân cảnh nam chính sẽ giận dữ đạp cô ta, tôi đã nhờ riêng anh Minh Duyệt rồi, nói anh ấy đạp cho cô ta không đứng dậy đi được luôn, vậy thì đạo diễn sẽ trực tiếp đổi vai.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter