Cho đến khi người giúp việc của đại viện Ngô Đồng tới thông báo: “Cậu chủ, ông chủ và bà chủ sắp xếp cho cô Anh Nguyệt một đối tượng xem mắt. Nhà trai đã đến nhà thăm, ông chủ bà chủ mời cậu chủ qua đó tiếp khách”
Chiến Hàn Quân nhíu mày, Chiến Bá Kiên và anh đều biết rõ lòng dạ của nhau, mối quan hệ bố con của bọn họ cùng lắm chỉ là để che chẵn bí mật bê bối của nhà họ Chiến mà thôi.
Ở bên ngoài bọn họ mới phải giả vờ diễn cảnh tình cảm bố con, còn ở nhà thì Chiến Bá Kiên cũng không cần phải làm chuyện giữ thể diện này.
Chuyện của đại viện Ngô Đồng, Chiến Bá Kiên chắc chắn sẽ không để anh nhúng tay vào. Trừ khi đây là…
Chiến Hàn Quân dường như đã hiểu ra vấn đề, khẽ gọi: “Phong Mang”
Phong Mang lập tức tiến lên: “Tổng giám đốc có gì dặn dò ạ?”
Chiến Hàn Quân nhìn bộ dạng cung kính của Phong Mang, trong lòng âm thầm thở dài.
€ó lẽ chỉ mình Linh Trang mới đủ dũng khí vô tâm vô tư cãi nhau với anh. Vậy mà hết lần này đến lần khác, anh cứ đuổi cô đi “Đi đại viện Ngô Đồng” Chiến Hàn Quân chán nản ra lệnh.
“Vâng” Phong Mang đẩy xe lăn, hướng đến đại viện Ngô Đồng Trên đường đi, Phong Mang thận trọng nói chuyện giúp cho Nghiêm Linh Trang: “Tổng giám đốc, thật ra tối hôm qua có lẽ phu nhân và người đàn ông kia không có xảy ra chuyện gì cả. Bởi vì cô ấy trở ra rất nhanh”
Tâm trạng của Chiến Hàn Quân cũng không bởi vì lời giải thích của Phong Mang mà trở nên thoải mái.
Anh vô cùng khó chịu.
Đêm hôm khuya khoắt, Nghiêm Linh Trang hẹn hò với đàn ông, còn nhận quà của anh ta, quan trọng hơn chính là cô không thành thật khai báo cho anh biết.
“Đã tra được danh tính của người đàn ông kia rồi à?” Chiến Hàn Quân hỏi Phong Mang lộ vẻ mặt khó xử… việc này nếu thẳng thắn nói ra, chỉ sợ bà chủ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Hử?” Thấy anh ta im lặng cả buồi mà không đáp lời, cổ họng Chiến Hàn Quân tràn ra một tiếng bất mãn.
Phong Mang thận trọng nói: “Tổng giám đốc, sau khi bà chủ rời đi, người kia đã lập tức tiêu hủy mọi chứng cứ và rời khỏi khách sạn ngay trong đêm”
Chiến Hàn Quân siết chặt tay cầm xe lăn, các ngón tay bởi vì dùng sức quá mức mà trở nên trắng bệch.
Phong Mang lại đổ mồ hôi lạnh giùm bà chủ mình.
Phía trước chính là đại viện Ngô Đồng, thân tín của Chiến Bá Kiên nhìn thấy Chiến Hàn Quân tới, lập tức chạy vào thông báo.
“Ông chủ, cậu chủ đến”
Chiến Bá Kiên lộ ra vẻ khó hiểu: “Cậu ta tới làm gì?
Trong sảnh lớn, người nhà họ Điền đã đến, Nghiêm Hiểu Như và bà cả đang ngồi tiếp khách. Đột nhiên nghe nói Chiến Hàn Quân tới, trên mặt mỗi người đều biểu lộ rất đặc sắc.
Nhà họ Điền thì là kính sợ. Còn Nghiêm Hiểu Như thì mừng thầm Khi Phong Mang đẩy Chiến Hàn Quân chậm rãi đi vào sảnh lớn, sắc mặt của Chiến Bá Kiên lập tức giống như bị táo bón, kỳ quái nói: “Hàn Quân, chân con đang bị thương, sao không ở vườn Hương Đỉnh nghỉ ngơi cho thật tốt đi!”
Lời này rõ ràng chính là không muốn anh đến.
Ánh mắt sắc bén của Chiến Hàn Quân đảo một vòng sảnh lớn, không nhìn thấy người mình muốn gặp, đáy mắt tràn ra sự mất mát.
“Nghe nói bố sắp xếp cho em gái con xem mắt, người làm anh như con cũng phải có mặt chứ” Chiến Hàn Quân không mặn không nhạt đáp.