Bé An sững sờ, chỉ cảm thấy lời dặn dò của bố vô cùng ảo diệu, giống như có sức nặng ngàn cân.
“Vâng” Cô bé ngoan ngoãn gật gật đầu.
Biểu cảm của Chiến Hàn Quân rốt cuộc cũng đã bớt ngưng trọng, nhoẻn miệng cười với bé An: “Bố và mẹ tin tưởng con, con nhất định có thể phá kén mà ra, niết bàn trở về”
Bé An lại ngẩn ngơ lần nữa…
Lần đầu tiên bé An cảm giác được, hóa ra bố đối với cô bé cũng có rất nhiều chờ mong và kỳ vọng. Còn tưởng rằng cô bé không tài giỏi, tuyệt vời, cũng không quá tài năng như hai anh trai của mình, nên bố đã từ bỏ cô bé.
Hóa ra từ trước cho đến nay đều là cô bé phụ sự kỳ vọng tha thiết của bố.
“Vâng” Bé An gật gật đầu một cách trịnh trọng.
Khi Chiến Hàn Quân và Linh Trang trở lại Tòa Thành Ái Nguyệt, bọn nhỏ không nhìn thấy bé An thì đều tò mò dò hỏi bố mẹ.
“Em gái đâu ạ?”
Linh Trang buộc phải kìm nén làn khói mù mịt vì chia ly xuống tận đáy lòng, cười nói với bọn nhỏ: “Bà cố của các con muốn giữ nó lại mấy ngày, nói là muốn chữa lành vết thương tình cảm của nó”
“Oa, thất tình cũng có thể chữa trị sao?” Bọn nhỏ kinh ngạc cảm thán lên.
Linh Trang nói xạo như thật: “Đây là đối tượng nghiên cứu mới của bà cố”
“?”
Những đứa trẻ ngây thơ thật dễ lừa gạt, nhưng mà Chiến Quốc Việt lại không nói lời nào mà chỉ nhìn kỹ bố mẹ, từ sương mù dày đặc trên khuôn mặt bọn họ thì Chiến Quốc Việt đã nhìn ra một bầu không khí khác thường.
Đáy mắt Chiến Quốc Việt tràn ra sự nghi ngờ nồng đậm.
Cảm xúc của Chiến Hàn Quân có vẻ không ổn, không nói tiếng nào mà quay trở về phòng làm việc của mình.
Lúc này Diệp Phong đi vào tòa thành Ái Nguyệt, báo cáo với Chiến Quốc Việt: “Tổng giám đốc, sự việc đã được giải quyết ổn thỏa”
Chiến Quốc Việt nói: “Chúng ta đi qua đi” Nói xong liền đi ra ngoài cửa.
Bé Tùng ném nửa quả táo đang gặm dở ở trong tay, bừng bừng hứng thú nói: “Em cũng muốn đi xem náo nhiệt”
Chị cả Oai Phong nhìn hơn phân nửa quả táo đang nằm trong thùng rác thì nghiêm khắc ra mệnh cho Bé Tùng: “Nhặt lên ăn đi”
Bé Tùng cợt nhả nói: “Chị cả, đừng…”
“Vậy chị sẽ nói cho bố biết em là kẻ xa xỉ và lãng phí nhé?”
Nụ cười của bé Tùng khựng lại, sau đó bất đắc dĩ nhặt quả táo từ trong thùng rác ra rồi chạy như bay ra ngoài.
Sau khi đuổi kịp Chiến Quốc Việt, bé Tùng đưa quả táo cho Chiến Quốc Việt: “Ăn không?”
Cậu bé vô cùng tinh ranh mà để lộ phần hoàn chỉnh bên kia của quả táo.
Chiến Quốc Việt theo bản năng nhận lấy, phát hiện quả táo đã bị bé Tùng gặm qua thì khế nhíu mày. Nhưng vẫn cầm lấy quả táo lên và gặm.
“Quốc Việt, bộ dạng anh ăn táo đẹp trai đến ngây người.”
Chiến Quốc Việt trừng cậu bé một cái: “Đẹp trai có thể có cơm ăn sao?” Chiến Quốc Việt hỏi.
Bỗng nhiên ý thức được sự xu nịnh này của bé Tùng thật khó hiểu, Chiến Quốc Việt nhét quả tạo vào trong miệng của bé Tùng.
Bé Tùng nhanh chóng nhổ ra.
Sau đó cười rộ lên hắc hắc với Chiến Quốc Việt: “Nó ở trong thùng rác, con hổ cái Oai Phong kia cứ một hai bắt em phải ăn cho hết”
Chiến Quốc Việt ghê tởm đến mức chỉ muốn nôn ra.
Bé Tùng sợ Chiến Quốc Việt tìm mình tính sổ nên nhanh chóng nói qua chuyện khác: “Đẹp trai đương nhiên sẽ có cơm ăn. Em nghe nói có một loại sức mạnh quyến rũ, quyến rũ mê người, làm toàn thân người khác phái trở nên xụi lơ. Anh nói xem, nếu em luyện được sự quyến rũ từ trong xương tủy như vậy thì sau này khi gặp phải kẻ thù có phải sẽ thuận lợi và tiết kiệm được nhiều sức lực hay không?”
Chiến Quốc Việt vừa kinh ngạc và nghi hoặc nhìn cậu bé, vốn tưởng răng sau khi bé Tùng trở lại thủ đô thì sẽ say mê và bị dụ hoặc trong vàng son, nhưng không ngờ cậu bé còn nhớ đến sứ mệnh của chính mình.
“Học nghiêm túc chứ?” Chiến Quốc Việt nói.
Bé Tùng nói: “Tất cả mọi con đường đều dẫn đến La Mã.
Giống như Quốc Việt anh luôn thích dùng đầu óc để bắt nạt người khác, còn em thì sẽ dùng sắc đẹp để cầm tù kẻ địch”
Chiến Quốc Việt nói: “Nếu luyện thành thì đợi lát nữa công việc tra khảo sẽ giao cho em”
Bé Tùng gật đầu: “Được. Em thích nhất là tra khảo kẻ thù.
Nhưng mà tra khảo ai vậy?