“Ai ya, tại sao em lại lấy chúng ra trút giận chứ, ném đi thì tiếc biết mấy. Em không cần nữa thì tặng cho chị là được mà”
Nghiêm Linh Trang từ nhỏ đã là đứa trẻ được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, tuy được nuôi dưỡng tử tế nhưng một khi cô chịu uất ức gì, vượt quá sức chịu đựng thì tính tình của một đại tiểu thư sẽ bộc phát.
Như bây giờ…
“Quần áo trong vali của chị, nếu em thích thì lấy đi. À, còn bộ mỹ phẩm dưỡng da trị giá hơn ba mươi triệu kia cho em hết. Nếu em không thích, em cứ đem bỏ đi hết đi!”
Cô vô cùng tức giận: “Tất cả đều là mua bằng tiền của anh em. Chị đều không cần. Sau này chị và anh ấy, đường ai nấy đi, hai bên không-”
“Hai bên thế nào?” Phong Mang đẩy Chiến Hàn Quân đi đến, từ ngã ba đường rẽ vào, xe lăn băng qua trước mặt cô.
Nghiêm Linh Trang xõa tóc, trên người không có bất kỳ trang sức nào, như tượng tạc tự nhiên, đẹp như ngọc quý.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô, nhất là khi cô nói quần áo và sản phẩm chăm sóc da của cô đều được mua băng tiền của anh, không hiểu sao toàn thân lại cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Nghiêm Linh Trang tức giận nhìn anh, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói nên lời, cuối cùng hạ quyết tâm: “Hai bên không liên quan gì đến nhau nữa”
Chiến Hàn Quân gật đầu: “Có khí phách”
Sau đó, anh nói với Phong Mang: ‘Đi thôi.”
Nghiêm Linh Trang há hốc mồm. Sao anh đã tới đây rồi mà còn không chịu bảo cô về nhà chứ. Thật là đáng ghét mà.
“Anh Nguyệt, đi thôi.”
Nghiêm Linh Trang khit mũi, sau đó quay người quay người đi theo hướng ngược với Chiến Hàn Quân.
Anh Nguyệt hét lên: “Chị Linh Trang, đó là đường đến đại viện Ngô Đồng”
Nghiêm Linh Trang quay lại lần nữa.
Nơi ở của Anh Nguyệt ở cạnh vườn Hương Đỉnh, cô đã phải đi cùng đường với Chiến Hàn Quân trong một thời gian dài.
Nghiêm Linh Trang bị bóng lưng của Chiến Hàn Quân “ngược đãi” đến sống dở chết dở. Thăng cha kia ngồi trên xe lăn, sống lưng thẳng tắp và khí chất cao quý lan tỏa khắp người khiến cô mê mẩn.
Cô cứ đi rồi đi, cảm thấy buồn bực, cô bắt đầu đá những viên sỏi được khảm trên sàn nhà.
Vốn có lực mạnh như trâu nên cô đã đá viên đá cuội ra ngoài, điều đáng nói hơn là sau khi viên đá cuội tạo thành một hình parabol hoàn hảo trong không khí, nó lại đập vào người Chiến Hàn Quân.
May mà Chiến Hàn Quân phản ứng nhanh, đưa tay nắm lấy viên đá nhỏ. Sau đó, chiếc xe lăn đột ngột dừng lại.
Phong Mang quay đầu lại và nhìn Nghiêm Linh Trang với vẻ mặt như muốn nói “Cô tự tụng kinh cho mình đi”.
Phong Mang quay xe lăn lại, Chiến Hàn Quân vẫn đang cầm cục đá trên tay, lạnh lùng nhìn người phụ nữ ở phía đối diện.
Nghiêm Linh Trang lập tức nhìn sang chỗ khác, ra chiều “không phải do tôi làm ra”.
Anh Nguyệt sợ anh trai hiểu lâm, nhanh chóng giải thích: “Không phải em, không phải em’ Chiến Hàn Quân không có ý bỏ qua cho cô.
Anh không nhường đường nên Anh Nguyệt và Nghiêm Linh Trang cũng không thể đi được.
Nghiêm Linh Trang bất lực, cô chuyển tâm mắt đầy u oán sang anh: “Em không cố ý”
Trong giọng nói mềm mại lại có vẻ rất hung dữ.