Chiến Hàn Quân quay đầu cô lại, ép cô nhìn thẳng vào mình.
Lạc Thanh Du nhếch miệng cười ngượng: “Chú hai, chú ba, còn có mấy người em của anh, không phải đều trêu hoa nghẹo nguyệt sao?”
Chiến Hàn Quân lại vô cùng tích cực: “Lạc Thanh Du, có thể giải thích cho anh nghĩ của từ “đều” không?”
Lạc Thanh Du nghĩ mình đang đội cái danh hiệu “kẻ ngốc” của nhà họ Lạc, nghiền ngắm từng chữ không phải sở trường của kẻ ngốc, bèn giả bộ ngu ngơ nói: “Nhà họ Chiến các anh tổng cộng mới có mấy người đàn ông đó, thì có ba người đàn ông trêu hoa nghẹo nguyệt, còn không thể dùng từ “đều” sao?”
Lời giải thích miễn cưỡng phụ họa của Lạc Thanh Du để dỗ dành mấy người khác hoặc còn có thể lừa gạt cho qua được. Nhưng.
Chiến Hàn Quân biết cô là học bá của phụ thế Linh Trang, sao có thể bị cô lừa dối cho qua được?
Cô không muốn thành thật nói ra, Chiến Hàn Quân chỉ có thể dùng “nghiêm hình bức cung” thôi.
“Lạc Thanh Du, quay về tra từ viết lại một trăm lần nghĩ của từ “đều” cho anh”
Chiến Hàn Quân mặt lạnh nói Lạc Thanh Du rầu rĩ gật đầu: “Vâng; Đến buổi trưa, Chiến Hàn Quân bị điện thoại khẩn cấp của công ty gọi đi.
Lạc Thanh Du vào nhà ăn trong bệnh viện ăn cơm trưa về, bèn ngồi ở bàn phục vụ vùi đầu viết nghĩa của chữ “đều”.
Đồng nghiệp nhìn thấy đều dùng ánh mắt tò mò đánh giá cô, giống như cô là quốc bảo gấu trúc không băng ấy.
“Lạc Linh, cô lớn đầu vậy rồi, ai lại có sở thích ác vậy, dùng cái cách ấu trĩ như thế để trừng phạt cô?”
Lạc Thanh Du nghĩ nếu nói cho bọn họ biết cái người có sở thích quái ác ấy là tổng giám đốc, chỉ sợ bọn họ phải cầm kéo cắt mất lưỡi mất.
Cứ nói dối cho xong: “Đây là bài tập của con tôi, tôi đang giúp con tôi chép bài tập thôi”
Đồng nghiệp lại căm phẫn đầy mình ồn ào đứng lên: “Giáo viên của con cô quá biến thái rồi đấy. Phạt đứa nhỏ như vậy thật thiếu đạo đức.
Tâm tình Lạc Thanh Du bị các đồng nghiệp kéo theo: “Đúng thế, vừa có sở thích quái ác, lại vừa biến thái. Bà đây không viết nữa: Đến tối, Lạc Thanh Du ôm bài tập vừa viết được năm mươi lần về nhà.
Vô cùng tức giận ném năm mươi lần bài tập trước mắt Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân lật xem bài tập của cô xong, nâng mắt lên hỏi cô: “Còn năm mươi lần nữa đâu?”
Lạc Thanh Du vốn đã chuẩn bị đầy đủ lí do để từ chối trừng phạt của anh, thế mà nhìn thấy đôi mắt sắc bén kia của anh lập tức bị sợ hãi.
“Bị chó… ăn rồi!”
“Chó ở đâu ra?”
“Người nhà bệnh nhân trong bệnh viện dẫn một con chó đến”
Chiến Hàn Quân đứng phắt dậy, nhìn chăm chăm vào cô: “Bệnh viện Á Châu không cho phép người nhà bệnh nhân mang chó qua cổng”
“Ai nói thế?”
Chiến Hàn Quân chỉ vào mũi của mình: “Anh nói đấy”
Lạc Thanh Du mếu máo, lúc này mới nhớ ra tên này là tổng giám đốc bệnh viện Á Châu.
Quy tắc của bệnh viện là do anh viết ra.
“Không phải chỉ thiếu năm mươi lần thôi sao? Em bù vào là được rồi”
Lạc Thanh Du tức giận ngồi vào bàn học, lại bắt đầu chép bài.
Chiến Hàn Quân nhìn bóng lưng quật cường của cô, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Cô gái nhỏ này nhất định là biết một số bí mật mà nhà họ Chiến không muốn người ta biết đến, nhưng lại không muốn nói cho anh.
Điều này khiến lòng anh vô cùng bất an.
Ở biệt thự Ngọc Bích cô đã chịu thương tổn, uất ức lớn như vậy tại sao lại không muốn chia sẻ với anh chứ?
Anh bước qua đó, vứt cái bút trong tay cô đi.
Lạc Thanh Du nhìn sắc mặt đen sì của anh, trong lòng dâng lên sự căng thẳng kì lạ.
“Lạc Thanh Du, chúng ta là vợ chồng. Vợ chồng thì nên thẳng thắn với nhau, có biết không?”
Lạc Thanh Du cố ý bóp méo nghĩa của từ “thẳng thần với nhau”, yếu ớt nói: “Hàn Quân, phần còn lại, có phải nên bù thịt cho anh không?”
Chiến Hàn Quân bị bản lĩnh giả bộ ngu ngơ của cô ngoäc ra lửa giận. Đang muốn phát cáu… Lạc Thanh Du lại đột nhiên ôm lấy cổ anh, đưa bờ môi của mình lên.
Lần đầu tiên cô chủ động như vậy.
Chiến Hàn Quân bị cô trêu chọc đến không kiềm lòng được, chỉ có thể tạm thời vứt chuyện tra hỏi cô sang một bên.