Mục lục
Chiến Thần Ngày Trở Lại - Trần Thái Nhật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 274: Mối thù giết mẹ​




Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********



Chương 274: Mối thù giết mẹ



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Liên đoàn võ thuật Hoa Hạ vừa là tổ chức võ sĩ cấp quốc gia, vừa là tổ chức tình báo hàng đầu.



Nếu có tin tức, thông tin, chuyện ít ai biết, hay lịch sử liên quan trong giới võ sĩ thì liên đoàn võ thuật đều có người chuyên môn biên soạn và ghi chép lại.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Sáng sớm hôm sau, lúc Genko bưng bữa sáng vào thì Trần Thái Nhật vừa lúc nhận được tin nhắn từ Không Huyền phương trượng.



“Cậu Trần, danh sách và phần giới thiệu đã gửi đến email của cậu, cậu vui lòng kiểm tra”.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Sau khi trả lời tin nhắn, anh bật máy tính trong phòng lên.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Khi nhìn thấy tài liệu đính kèm trong mail, Trần Thái Nhật không khỏi giật mí mắt.



Tài liệu có dung lượng 20MB.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Ghi chép của liên đoàn võ thuật đều là những văn bản gốc.







Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Nói cách khác, ghi chép trong tài liệu này có đến mười mấy chục triệu chữ.



Trần Thái Nhật cảm thấy hơi hối hận.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Ai ngờ đám người liên đoàn võ thuật này có thể viết được nhiều như vậy, cái này phải xem đến lúc nào mới hết được đây.



Anh vẫn cứng đầu mở ra xem.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Chữ kín mít cả trang.



Tên nhân vật, tiểu sử, năm sinh năm mất, đặc điểm công pháp, cái gì cũng có.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Các mục quá nhiều.



Genko đứng bên cạnh vươn người đến nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy bỗng lộ vẻ đồng cảm.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Chủ nhân, tư liệu nhiều như vậy, tìm kiếm mà không có thông tin rõ ràng thế có vất vả lắm không? Hay là tôi giúp anh đọc một phần nhé?”



Sắc mặt Trần Thái Nhật bỗng trở nên nghiêm túc.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Genko, khách sạn có phòng họp cho công ty không?”



“Có đấy”.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Tìm giúp tôi một phòng, phòng có màn hình chiếu ấy”.



Vì là khách sạn siêu cấp xa hoa nhất thành phố Yến Kinh, phòng họp đều là tiêu chuẩn.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Vài ông chủ lớn bất kể là đang ở bên ngoài hay trên máy bay, họ đều làm việc không ngừng nghỉ.



Hiệu suất làm việc của Genko rất tốt.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Mười phút sau.



Trần Thái Nhật ngồi trong căn phòng lớn đủ rộng để chứa bốn mươi người cùng lúc, anh đứng trên bàn nhìn về phía trước.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Genko vận hành máy tính và chiếu tài liệu, màn hình chiếu rộng lớn dài bốn mét, rộng hai mét.



Tài liệu vừa được chiếu lên, những hàng chữ nhỏ cũng được phóng lớn bằng kích thước cốc trà.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Vì nghe nói có tư liệu của liên đoàn võ thuật có thể xem được nên Ninh Yên Nhiên và Hàn Tâm Nhụy tình nguyện đến làm thư ký. Hai người nhìn chằm chằm lên màn hình để tránh việc bỏ sót bất kỳ thông tin nào.



Thứ Trần Thái Nhật muốn tìm là một người mơ hồ không rõ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Kỹ thuật ám khí của Hồ Cửu Phong đã đạt đến mức hoàn hảo, chắc chắn phải có một phần ghi chép nào đó về hắn trong võ lâm.



Tuổi, không biết, chỉ có thể đảo ngược lại tìm những người trong vòng bốn mươi năm.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Sức mạnh lúc đầu cũng không rõ, mặc dù bây giờ hắn đại khái là cấp Minh nhưng lúc vừa gia nhập giới võ thuật cũng không phải là mạnh.



Sử dụng ám khí là chính, thực lực phải trên hạng sáu, nam giới.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Đây chính là ba điều kiện để lọc người.



“Genko, chiếu tài liệu ra toàn màn hình, sau đó điều chỉnh cỡ chữ về mức nhỏ nhất”.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Theo thao tác của Genko thì mấy dòng chữ đen nền trắng trên màn hình dần nhỏ lại.



Các ký tự chữ trên màn hình vốn dĩ lớn bằng một bàn tay, giờ đã chỉ lớn bằng một đồng xu thôi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Nhỏ nữa”.



Phông chữ đã chỉ nhỏ bằng móng tay.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Nhỏ nữa”.



Cỡ chữ dần nhỏ chỉ bằng một con kiến.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Cứ cho nhỏ đến cùng!”



Ninh Yên Nhiên ở bên cạnh vội giơ tay lên.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Sư phụ, giờ bọn con đã không nhìn rõ là chữ gì nữa rồi!”



“Chuyên tâm vào việc chính, đừng ồn ào”.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Anh quở trách đồ đệ câu giờ.



Genko nghe lời anh cho chữ thu nhỏ đến cùng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Lúc này chữ trên màn hình lớn chỉ còn rộng bằng đầu tăm, trông giống như một dấu chấm.



“Chủ nhân, được rồi chứ?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Genko cố gắng nhìn lên màn hình, cô cách màn hình khá gần nhưng cũng không nhìn rõ được gì.



“Cỡ chữ được rồi đó, thu hẹp trang tài liệu xuống một phần trăm đi”.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“…”



Ba cô gái trong phòng họp ngây người.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Một loạt các thao tác.





Phần trang như ý muốn cuối cùng cũng hiện lên màn hình.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Hàn Tâm Nhụy không khỏi thở dài.



“Một trang chi chít chữ đen thui như cả bảng trắng bị hắt bột màu đen lên vậy, không thấy rõ được gì cả”.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Vốn dĩ một màn hình chỉ có thể hiển thị một trang khoảng một nghìn chữ.



Sau khi thu nhỏ cỡ chữ, một trang có thể hiển thị chín nghìn chữ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Thu hẹp cả màn hình vốn dĩ chỉ có thể xem được một trang thì giờ có thể xem cùng lúc hai mươi trang.



Nói cách khác, hiện giờ một lần màn hình chiếu có thể hiển thị nội dung của một trăm tám mươi nghìn chữ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Genko không khỏi xoa mắt, cảm giác nhìn màn hình nhiều quá nên mắt hơi đau.



“Chủ nhân, như vậy được rồi chứ?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Trần Thái Nhật thờ ơ nói.



“Cô cứ giữ lấy chuột là được, tôi đọc xong sẽ bảo cô lật sang trang”.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Mười giây sau.



“Trang tiếp theo!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Ba cô gái cùng lúc giật mình.



Thế là đọc xong rồi à?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Một trăm tám mươi nghìn chữ đó!



Nếu đọc tiểu thuyết thì có thể còn chưa đọc xong thiết lập tính cách, hình tượng nhân vật.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Mười giây, đùa kiểu gì vậy.



Genko không dám lề mề, cô ấy sợ làm chậm hiệu suất của Trần Thái Nhật.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Click.



Lại mười giây nữa.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Trang tiếp theo!”



Hàn Tâm Nhụy và Ninh Yên Nhiên ngồi một bên cũng không ồn ào mà nhìn màn hình, các cô đều chịu thua với tốc độ đọc một trăm tám mươi nghìn chữ trong mười giây, thị lực như thần này.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Lật qua!”



“Lật qua!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Ánh mắt Trần Thái Nhật lướt qua màn hình trong chớp nhoáng như máy quay với tốc độ cao, hoàn toàn không tưởng tượng được còn có quá trình nhận biết chữ và đọc.



Nếu có khả năng như vậy, cũng có thể đọc hết sách ở thư viện chỉ trong vòng một tháng mất.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Sau khi ấn liên tục sang hơn ba mươi trang.



“Dừng lại! Phóng to hàng thứ mười trang thứ ba!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Genko đang luống cuống bỗng giật mình.



Click click.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Con chuột liên tục lăn lên trên.



Cỡ chữ bỗng chốc trở lại kích thước bằng đồng xu, lúc này ba cô gái mới có cảm giác nhìn rõ cả thế giới ngay trước mắt.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Trên màn hình, câu mở đầu là một câu khá đơn giản.



“Cổ Tam Nhuệ, võ sĩ hạng bảy đỉnh cao thiên về ám khí, chết vào tháng giêng năm Canh Tý, không may bị rơi xuống vách đá núi tuyết khi đang thách đấu với trưởng lão liên đoàn võ thuật ở Thiên Trì, Bạch Sơn”.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Trần Thái Nhật Lặp lại lần nữa cái tên.



“Cổ… Tam Nhuệ”.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Chủ nhân của cái tên này xuất hiện vào mười bảy năm trước, ở thời điểm đỉnh cao lúc công khai thách đấu với trưởng lão liên đoàn võ thuật năm ấy, không đánh lại mà chết, cũng chỉ để lại một phần ghi chép này.



Nhưng cái tên này quả thật khiến người ta không khỏi liên tưởng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tam Nhuệ, Cửu Phong…







Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Trần Thái Nhật nhìn xuống bên dưới thì bỗng phát hiện một cái tên khá quen thuộc trong ghi chép.



Trưởng lão liên đoàn võ thuật thách đấu với Cổ Tam Nhuệ năm đó không phải ai khác mà chính là trang chủ của sơn trang Thất Tú năm đó – Khúc Mỹ Thần.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Cũng chính là mẹ ruột của Khúc Lan Phi – trưởng lão hiện tại.



Trần Thái Nhật tính toán một chút.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Khúc Lan Phi và Tiêu Mai xấp xỉ tuổi nhau, khoảng ba mươi tuổi, nếu mẹ cô ta có chết thì cũng mới năm mươi tuổi nên hẳn là vẫn còn sống.



Anh vội vã gọi đến một số điện thoại.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tút tút tút, mấy giây sau đã được kết nối.



“Cậu Trần, cậu tìm tôi sao?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Trang chủ Khúc, tôi muốn nghe ngóng chút tin tức của một người ở chỗ cô, cô từng nghe nói đến cái tên Cổ Tam Nhuệ này chưa?”



Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Đột nhiên giọng của Khúc Lan Phi bỗng trở nên tức giận.



“Cậu Trần, cho dù tôi có chết cũng tuyệt đối không thể quên đi cái tên này!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Trần Thái Nhật mừng thầm.



Tốt quá!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Hình như hắn từng giao đấu với mẹ của cô, mẹ cô có nhắc gì đến chuyện của hắn không?”



Bên kia im lặng một giây, giọng Khúc Lan Phi bỗng trở nên buồn bã.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Cậu Trần… mẹ tôi đã mất cách đây bảy năm rồi, Cổ Tam Nhuệ chính là người giết mẹ tôi, tôi đã vất vả tìm kiếm hắn lâu rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK