Hội đấu võ thuật thế giới?
Trần Thái Nhật vô cùng quen thuộc với cuộc thi đấu này.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Tề Vũ cũng nhờ cuộc thi này mà bộc lộ tài năng, cuối cùng được Hội Trường Thành chọn trúng.
Cửu Châu Hoa Hạ rất chuộng võ đạo.
Không chỉ có hệ thống tuyển chọn của quân sự chính thức mà còn có sự tôn sùng tinh thần thượng võ dân tộc.
Là người canh giữ biên giới Cửu Châu, trong Hội Trường Thành, có ít nhất một phần ba là anh tài ưu tú, dù ít hay nhiều đều có xuất thân từ liên đoàn võ thuật.
Liên đoàn võ thuật Hoa Hạ là tổ hợp của các môn phái thượng võ, trường võ thuật, các gia tộc và tổ chức ở Cửu Châu.
Nó tương đương với một hiệp hội ngành nghề.
Sự kiện cao cấp nhất chính là hội đấu võ thuật thế giới, bốn năm tổ chức một lần.
Đến lúc đó, hội viên của mỗi một liên đoàn võ thuật sẽ cử ra tinh anh đứng đầu, tham gia một cuộc quyết đấu công khai với nhau.
Những người có thành tích tốt nhất tại sự kiện này, không chỉ nhận được số tiền thưởng khủng do liên đoàn võ thuật tài trợ, mà còn có tư cách tham gia vòng tuyển chọn của Hội Trường Thành.
Đây là giấc mơ tuyệt vời nhất của những người luyện võ ở Cửu Châu.
Hội đấu võ thuật thế giới lần này, quán quân sẽ nhận được số tiền thưởng lên đến một tỷ tệ!
Không chỉ có vậy.
Điều kiện để tham gia hội đấu võ thuật thế giới chỉ có một, đó chính là bắt buộc phải có thực lực đạt đến hạng sơ cấp mới được.
Phàm là võ sĩ sơ cấp, muốn thăng cấp thì chỉ có thể thách đấu với võ sĩ hạng cao cấp thành công, đó là con đường duy nhất!
Thông thường, cho dù bạn chuẩn bị chu đáo để khiêu chiến rồi, nhưng vài võ sĩ cao cấp nếu quý trọng danh dự không nhận giao chiến, thì bạn cũng đành chịu.
Vì vậy, hội đấu võ thuật thế giới chính là một cơ hội tuyệt vời để nâng cấp thứ hạng!
Tại sự kiện này, võ sĩ hạng thấp có thể có được rất nhiều cơ hội thách đấu cùng võ sĩ hạng cao, chỉ cần không bị loại bỏ, một số thiên tài thậm chí có thể thăng liền ba cấp bậc!
Giám khảo của hội đấu võ thuật thế giới, thường là do bảy đại trưởng lão của liên đoàn võ thuật đảm nhiệm, mà bảy đại trưởng lão này lại được lựa chọn từ vô số thành viên của của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ, vô cùng uy tín.
Nếu đại biểu của tỉnh nào đó được bầu làm trưởng lão, đảm nhiệm chức giám khảo của hội đấu võ thuật, đó chính là vinh dự của nhân dân cả tỉnh.
Mà năm nay, vị giám khảo vốn đã định sẵn của tỉnh Trung Châu, Không Huyền phương trượng của Đại Lâm Tự đã bế quan.
Phần vinh dự này có vẻ không giữ được nữa.
Vì vậy, với tư cách là gia tộc giàu có quyền thế hàng đầu Trung Châu, nhà họ Dương vì vinh quang của cả tỉnh Trung Châu mới chợt nghĩ tìm một người để cứu nguy.
Đó chính là Trần Thái Nhật.
Dương Vệ Đông đã được tận mắt chứng kiến võ công tuyệt thế của Trần Thái Nhật
Vả lại, theo báo cáo của Dương Hồng, Trần Thái Nhật có vẻ chưa thể hiện toàn bộ thực lực.
Vì vậy, Dương Vệ Đông mới thăm dò, đưa ra yêu cầu này, trong lòng hơi thấp thỏm không yên.
Trần Thái Nhật không trả lời ngay mà đang sờ cằm suy ngẫm.
“Gia chủ Dương, để tôi suy nghĩ thêm đã, hôm nay tôi chưa về An Thành vội, lát nữa sẽ cho ông câu trả lời”.
Vẻ mặt Dương Vệ Đông vui mừng, gật đầu lia lịa.
“Được được được, cậu Trần cứ từ từ suy nghĩ”.
...
Trong phòng khách sạn, Trần Thái Nhật tắm rửa xong, choàng một chiếc khăn to.
Genko là một người phụ nữ vô cùng thông minh, hiểu rõ tình hình liền thay thế vai trò của Tiêu Mai, làm người chăm lo cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Trần Thái Nhật.
Cô ta rót một tách trà xanh, sau đó đi ủi đồ, rồi cung kính đứng bên cạnh anh.
Với thực lực của Trần Thái Nhật, để cô ta lại bên cạnh, hoàn toàn không lo cô ta sẽ đâm sau lưng.
Chỉ có như vậy, mới có thể phòng ngừa cô ta tìm cơ hội giở trò, nếu để cô ta ở nơi khó thấy, ngược lại có thể khiến cô ta lợi dụng sơ hở.
Phùng Linh Nguyệt đứng một bên, nhìn cơ bắp rắn chắc nửa người trên của Trần Thái Nhật, không khỏi thở gấp mấy nhịp.
“Chủ… chủ nhân, hội đấu võ thuật đó, anh có đi không?”
Trần Thái Nhật uống một ngụm trà, từ tốn nói: “Đây là một cơ hội, một cơ hội dành cho An Thành”.
Suy nghĩ một hồi, anh chậm rãi giải thích.
“Lúc trước tôi đã từng nói, rồi An Thành sẽ trở thành một thành phố lớn cấp quốc gia, vậy chắc chắn phải đối mặt với sự cạnh tranh của các thành phố lớn khác, thực lực của võ sĩ địa phương cũng là một phần quan trọng trong sức mạnh của cả thành phố, không thể xem nhẹ”.
“Hội đấu võ thuật lần này cũng là một thời cơ tốt để nâng cao danh tiếng của võ đạo An Thành”.
Phùng Nguyệt Linh chớp đôi mắt to thanh tú.
“Lẽ nào chủ nhân muốn đích thân xuất trận?”
Trần Thái Nhật khẽ mỉm cười: “Sao có thể chứ, trừ khi là chiến đấu vì tổ quốc, còn kiểu sự kiện nhỏ nhoi này, tôi chẳng thèm coi trọng đâu, chỉ là tôi vừa nghĩ tới một người phù hợp”.
“Ai vậy?”
Trần Thái Nhật nở một nụ cười sâu xa: “Cô thấy Hà Cuồng thế nào?”
Phùng Linh Nguyệt sửng sốt, sau đó suy nghĩ nghiền ngẫm một hồi: “Có vẻ… khá phù hợp”.
Trần Thái Nhật gật đầu, uống hết tách trà.
“Genko, đi truyền tin cho gia chủ Vi, bảo tên Hà Cuồng kia, trong vòng ba tiếng lập tức chạy nước rút đến trước mặt tôi, bằng không tôi quay về lột da ông ta”.
“Vâng, thưa anh”.
...
Tỉnh Trung Châu có rất nhiều di tích từ thời cổ đại, Đại Lâm Tự là ngôi chùa cổ đã có niên đại hàng nghìn năm.
Khi biết Trần Thái Nhật nhận lời làm giám khảo tạm thời, Dương Vệ Đông vui mừng khôn xiết, liền vội vàng đích thân cùng đến trụ sở tạm thời của liên đoàn võ thuật ở Đại Lâm Tự.
Trụ sở chính của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ ở Yến Kinh, nhưng hội đấu võ thuật thế giới năm nay, tổ chức tại Đại Lâm Tự ở tỉnh Trung Châu, đây là sự kiện lớn của toàn tỉnh.
Tất cả các thành viên đã hội tụ về Đại Lâm Tự ở huyện Lâm Phong từ một tuần trước để chuẩn bị, chỉ chờ hội đấu võ thuật khai mạc.
Trần Thái Nhật dẫn theo Phùng Linh Nguyệt, Genko và Hà Cuồng vừa từ An Thành hỏa tốc chạy đến đây, bốn người ngồi trên xe thương vụ của nhà họ Dương, đi hết một giờ thì đến Lâm Phong.
Núi Đại Thất huyện Lâm Phong, nổi tiếng với ngôi chùa cổ Đại Lâm Tự trên núi.
Trước khi hội đấu võ thuật bắt đầu, Đại Lâm Tự sẽ tiến hành vòng khảo hạch năng lực, mục đích của khảo hạch là để loại bỏ những võ sĩ không đủ tiêu chuẩn đầu vào, đề phòng có kẻ đục nước béo cò.
Theo quy định của liên đoàn võ thuật, bất cứ ai lên núi tham gia tuyển chọn, bắt buộc phải đi bộ, không được đi xe, không được ngồi kiệu.
Nhìn bậc thang bộ kéo dài hàng trăm mét trước mặt, nghĩ đến tuổi tác của Dương Vệ Đông, Trần Thái Nhật nhận thư giới thiệu từ tay cụ ta, sau đó đề nghị cụ ta ở lại huyện Lâm Phong.
Bảy trưởng lão năm nay của liên đoàn võ thuật, lúc này đều đang tạm thời ở Đại Lâm Tự, muốn làm giám khảo thì nhất định phải đến chào hỏi bọn họ.
Trần Thái Nhật đi đầu, ba người theo sau.
Phùng Linh Nguyệt trải qua sự chỉ điểm và rèn giũa hàng ngày của Trần Thái Nhật, hiện giờ đã là thực lực hạng bốn ổn định vững chắc, thậm chí khi bộc phát còn không thua gì võ sĩ hạng năm.
Genko chỉ có thực lực hạng bốn, tuy võ công bị phong bế nhưng căn cơ vẫn còn đó.
Hà Cuồng càng không cần nhắc đến, nếu không phải có Trần Thái Nhật đi trước, với tính cách bốc đồng của tên này, chắc chắn sẽ vác một thanh đao lớn diễu võ dương oai xông lên núi, chỉ muốn ngay lập tức biểu diễn khoe khoang trước mặt mọi người.
Lúc này đã có các võ sĩ khác, mặc đủ loại quần áo khác nhau, đi bộ lên núi.
Cho dù độ rộng của bậc đá đủ cho sáu người đi song song, nhưng do dòng người đông đúc nên vẫn khá chen chúc.
Hà Cuồng cười ngu ngơ chạy đến trước mặt Trần Thái Nhật.
Tiên Hiệp Hay
“Đại ca, lần này chúng ta xông lên là để xử kẻ nào?”
Trần Thái Nhật cạn lời, liếc xéo hắn rồi nói: “Anh đang ngứa tay hả? Hay là tôi đánh với anh một trận nhé?”
Vừa nghe vậy, cao thủ hạng năm Hà Cuồng lập tức rụt cổ.
Trận đấu lần trước, cảnh tượng bị Trần Thái Nhật một chưởng đập thẳng xuống đất vẫn còn rành rành trước mắt.
Nếu nói Hà Cuồng hiện giờ sợ ai nhất, thì trên thế giới này trừ Trần Thái Nhật ra còn có thể là ai được nữa.
Đây là sự đè ép bởi thực lực.
“Đại ca anh đừng đùa, tôi nào dám ra tay với anh, tôi biết lần này là thay An Thành lập công! Nên tôi thấy háo hức đấy chứ!”
Nếu không phải cũng là đồng hương An Thành, Trần Thái Nhật thật sự không nghĩ ra tên này ngoại trừ có sức chiến đấu ra thì còn thứ gì hữu dụng.
Nhưng dù sao đi nữa, thiên phú của Hà Cuồng rất tốt.
Lâm trận đột phá cảnh giới, bây giờ đã sở hữu thực lực trung cấp hạng năm, người và đao hợp nhất đã cơ bản hòa hợp, quả thực là xứng với cái danh ứng cử viên tốt nhất của liên đoàn võ thuật An Thành.
Đúng lúc này, mặt đất bỗng nhiên bắt đầu rung chuyển.
“Đừng đẩy! Vãi chưởng! Mày tuổi con voi à?”
“Tránh đường, tránh đường!”
“Ôi vãi, tôi sắp ngã rồi!”
“Đừng chen lấn chứ!”
Cách nhóm của Trần Thái Nhật không xa, một “khối thịt lớn như núi” cao ít nhất hai mét rưỡi, cân nặng khó đoán, chạy từ dưới núi lên bằng tốc độ hoàn toàn không tương xứng với thể hình, một đường lao như điên về phía này!
Theo từng bước chân của hắn, mặt đất rung lên từng đợt.
“Tránh hết ra! Tao muốn một mạch xông lên đỉnh núi! Tên ranh Quạ đen kia, ngon thì đuổi theo đi, nếu không tao sẽ đánh rắm thối chết mày!”
Một gã đàn ông vóc dáng mảnh khảnh, mặc áo gió màu đen, mái tóc trắng như cước, nở nụ cười chế giễu.
“Con heo chết tiệt, có giỏi thì đến đi”.
Nói xong, gã đàn ông mảnh khảnh đó vọt lên, khinh công rất lợi hại.
Gã liên tục giẫm lên vai đoàn người đang leo núi, tăng tốc tiến về phía trước.
“Ôi trời! Ai đạp lên tôi đấy?”
“Mẹ nó đạp lên đầu tao rồi!”
“Người này là ai vậy? Khinh công cao thế?”
Người đàn ông có biệt danh là Quạ đen nở nụ cười tự mãn, dưới chân không hề dừng lại, một đường thẳng tiến, dùng đoàn người đang leo núi làm bàn đạp, nhận lại vô số lời mắng chửi.
Sau vài cú nhảy, Quạ đen mượn lực dưới chân, vọt lên cao, chọn một chỗ để đạp xuống.
Bụp!
Giày của Quạ đen chuẩn xác đạp lên một cái đầu tóc đỏ rực.
Hà Cuồng vốn đang cười ngu ngơ, nhìn đông nhìn tây.
Trên đầu bất ngờ nhận một cú đạp khiến cả người choáng váng.