Mục lục
Chiến Thần Ngày Trở Lại - Trần Thái Nhật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 322​




Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!

**********







Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Phu nhân của Vệ Bân đường đường là quả phụ của gia chủ gia tộc Vệ Thị, lúc này vẻ mặt sửng sốt.



Trần Thái Nhật chớp mắt, bổ sung thêm một câu.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Theo ước định thì tôi sẽ lấy một thứ vô cùng quan trọng trên người cô, làm bổ sung của trận đấu võ này, tôi nghĩ chắc cô sẽ không từ chối nhỉ?"



Tất cả người nhà họ Vệ đều im lặng.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Từ chối?



Từ chối cái gì?





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Gia chủ Vệ đã bị Hàn Tâm Nhụy giết chết rồi.




Trần Thái Nhật còn chưa ra tay, mà ở đây có ai đánh lại được anh chứ?





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


TruyenApp.com cập nhật nhanh nhất.



Theo cục diện hiện giờ, thì nhà họ Vệ phải đưa năm mươi phần trăm gia sản cho Hàn Tâm Nhụy.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Về cơ bản cũng coi như nhà họ Vệ sắp sáp nhập vào nhà họ Hàn rồi.



Hàn Tâm Nhụy lại còn là người phụ nữ của Trần Thái Nhật.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chẳng khác gì chỗ dựa của chỗ dựa.



Ai dám phản kháng chứ?





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bà chủ Vệ chậm rãi đứng dậy, sửa sang một chút mái tóc, cất bước nhẹ nhàng, ưỡn ẹo bước tới.



"Cậu Trần, cậu muốn gì tôi cũng có thể cho cậu, nhưng chỗ này không tiện lắm, chúng ta vẫn nên đến một căn phòng kín đáo hơn đi..."





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Trần Thái Nhật vội vàng kêu dừng.



"Bà Vệ, xin hãy tự trọng, Tiểu Nhụy, lên đi".





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Hàn Tâm Nhụy tức tối lườm Trần Thái Nhật một cái, kéo bà chủ Vệ đến trước mặt mình.



Một ngón tay của Trần Thái Nhật lặng lẽ chạm vào Vân Hạc Phương Hồ trong túi đeo chéo, dùng trái tim để cảm nhận.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Em gái, cô nhẹ tay thôi, ui da, đây là bật lửa kim cương của tôi, sao cô moi ra được vậy? Đừng vứt... Cả thỏi son cao cấp của tôi nữa... Ấy ấy..."



Hàn Tâm Nhụy nhìn dáng vẻ õng à õng ẹo của cô ta, bỗng nổi giận, lục lọi túi của cô ta một lượt, đồ đạc rơi đầy đất.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Vứt hết đồ trong túi thì đến trên người.



Mãi cho đến khi Hàn Tâm Nhụy moi một thứ nhìn rất bình thường trong túi áo khoác của cô ta, đang định vứt xuống đất.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Khoan!"



Người kêu dừng là Trần Thái Nhật.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lúc này, ánh mắt Trần Thái Nhật tỏ vẻ kinh ngạc, anh ngoắc tay.



"Mang cái đó lại đây anh xem".





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Vẻ mặt Hàn Tâm Nhụy khó hiểu, nhìn món đồ trong tay mình.



Một cái... nắp bát trà?





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chính là thứ mà vào thời phong kiến, nhà giàu lúc uống trà sẽ nâng bát trà lên, sau đó dùng cái nắp gạt sang mép bát rồi mới uống trà.



Nhìn có vẻ vô cùng bình thường.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đồ được đưa đến tay Trần Thái Nhật.



Anh quan sát thật kĩ.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chiếc nắp sứ này nhìn có vẻ rất cổ xưa, bên trong nắp là men đen, bên ngoài là men xanh ngọc.



Quan sát kĩ men đen bên trong chiếc nắp, không rõ là nguyên nhân gì, có cảm giác rất sâu xa, giống như đang nhìn thẳng xuống vực sâu.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Giọng nói Trần Thái Nhật bình thản, khí thế toàn thân chậm rãi tỏa ra, hình thành áp lực mãnh liệt xung quanh, hỏi bà chủ Vệ.



"Cái nắp này cô lấy từ đâu vậy?"





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bà chủ Vệ bỗng có cảm giác như sắp chết đến nơi, dường như cô ta chỉ cần nói sai một câu thì sẽ bị giết chết ngay lập tức.



"Đồ... đồ do tổ tiên của Vệ Bân truyền lại, tổ tiên của ông ấy từ rất xa xưa là thợ làm gốm, chiếc nắp này nghe nói được giữ lại từ thời vương triều phong kiến, có thể tránh tà, ông ấy bảo tôi mang theo hàng ngày".





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Tại sao chỉ có mỗi cái nắp? Phần còn lại đâu?"



"Thất lạc từ lâu rồi, nói là tổ tiên mấy đời trước thời kỳ phong kiến do nhà nghèo, nên đã bán đi, chỉ giữ lại cái nắp. Nhờ số tiền bán đồ cổ mà nhà họ Vệ có của ăn của để, dần trở thành nhà giàu”.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Hàn Tâm Nhụy ghé lại, quan sát kĩ món đồ trong tay Trần Thái Nhật.



"Ủa? Hình như chiếc nắp này đang dần phát sáng hay sao ấy".





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhớ quay lại đọc tiếp tại TruyenApp.com để ủng hộ chúng mình nha.





Trần Thái Nhật lặng lẽ cất chiếc nắp vào trong túi quần.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Về rồi nói sau".



Giọng nói thì bình thản, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Quả nhiên chiếc nắp này là Trấn Quốc Khí.



Nhưng không phải là toàn bộ Trấn Quốc Khí.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nên nói là chiếc nắp này và bát trà cùng bộ với nó, hai thứ hợp nhất làm một mới là một món Trấn Quốc Khí hoàn chỉnh.



Trần Thái Nhật lập tức nghĩ tới tài liệu về báu vật trấn quốc của Đông Đảo mà Genko từng đưa cho anh đọc.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Thứ anh ấn tượng sâu sắc nhất là...



Tinh Diệu Thiên Mục Trà Trản!





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Thứ đó được gọi là "vũ trụ trong bát", là báu vật trấn quốc của Đông Đảo có tạo hình kỳ dị.



Lẽ nào Tinh Diệu Thiên Mục Trà Tràn đi liền với chiếc nắp này, "Tinh Diệu Thiên Mục Trà Trản” hợp thành một thể chính là món Trấn Quốc Khí Hoa Hạ cuối cùng?





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Vì sự xuất hiện của chiếc nắp bát trà cổ này mà rất nhiều câu đố đã được giải đáp.



Tại sao trước kia, lúc Trần Thái Nhật dùng Vân Hạc Phương Hồ làm cảm ứng lần đầu lại không phát hiện ra chiếc nắp này? Bởi vì nó không hoàn chỉnh, có lẽ phải đến thật gần mới có thể cảm ứng được.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tại sao lại có chuyện một Trấn Quốc Khí bị chia làm hai nửa?



Bởi vì Tinh Diệu Thiên Mục Trà Trản này không bị phá hoại.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nắp và bản thân bát trà có thể tách rời được.



Cuối cùng Trần Thái Nhật cũng tìm được manh mối về món Trấn Quốc Khí cuối cùng.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chuyến đi Đông Đảo nhất định phải chuẩn bị thật đầy đủ kĩ lưỡng, để gom đủ tất cả Trấn Quốc Khí, xem ra phải đi Đông Đảo một chuyến rồi.



Chuyện đau đầu duy nhất là thực lực của anh sẽ lập tức xuống cấp khi đến Đông Đảo.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đến lúc đó, nếu gặp Rắn Thần, hắn mà đánh hết sức thì có khi anh sẽ gặp nguy hiểm thật.



Đầu óc Trần Thái Nhật xoay chuyển rất nhanh, suy tính vô số khả năng.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bỗng một suy nghĩ to gan lóe lên trong đầu anh như tia chớp.



Nếu Genko tu luyện đến cấp Thần ở Hoa Hạ, thì liệu có chịu ảnh hưởng của sự khác biệt về đất và nước khi trở về Đông Đảo không nhỉ?





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tầng hai nhà thi đấu, trong phòng bao của nhà họ Phùng.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Phùng Lương Tông ngồi trên ghế văn phòng, quan sát tình hình của hội nghị trong nhà thi đấu qua màn hình lớn chứ không qua cửa sổ thủy tinh.



Trận thứ ba, nhà họ Vệ thách đấu nhà họ Hàn.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đã thua không còn manh giáp.



Ngay cả gia chủ của nhà họ Vệ có thực lực đỉnh cao hạng tám, đứng số một trong các gia tộc hoa lan, mà cũng trở thành hồn ma dưới kiếm của Hàn Tâm Nhụy.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bọn họ vốn định thông qua nhà họ Vệ để đánh sập nhà họ Hàn, nếu như có thể giết chết Hàn Tâm Nhụy, thì chắc chắn sẽ khiến Trần Thái Nhật cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ.



Tuy cậu ta giỏi đánh nhau, nhưng bên cạnh kiểu gì cũng có bạn bè thân thiết hoặc phụ nữ quan trọng không biết đánh nhau.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Và nhà họ Phùng số một Hoa Hạ có thể gây uy hiếp với những người này, đây chính là tiền vốn để đàm phán.



Đáng tiếc là vừa ra sân đã bị giết trong nháy mắt.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Phùng Lương Tông không cần đoán thì trong lòng cũng biết rõ, sở dĩ thực lực của Hàn Tâm Nhụy có thể tăng vọt chắc chắn là nhờ có Trần Thái Nhật.



Người đàn ông này nhìn có vẻ bình thường không có gì nổi bật, nhưng một ưu điểm lớn nhất đã che lấp mọi sự bình thường của cậu ta.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Vô địch.



Một người đàn ông có thực lực vô địch thì uy hiếp cậu ta kiểu gì chứ?





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Qua sự thất bại của nhà họ Vệ, Phùng Lương Tông đã ý thức được, nếu còn ra tay gây sự nữa thì chắc chắn Trần Thái Nhật sẽ làm ra chuyện gì đó.



Phùng Lương Tông đứng bật dậy.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Không thể cứ thế này mãi được, Tinh Kiếm, về nhà họ Phùng với bố, mai chính là ngày xếp hạng, chắc chắn Trần Thái Nhật cũng sẽ cưỡng ép đòi người, chúng ta phải xoa dịu thúc tổ trước đã".



Phùng Tinh Kiếm sửng sốt.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Xoa dịu thúc tổ? Bố, ý của bố là..."



Vẻ mặt Phùng Lương Tông rất rối rắm.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Cơ nghiệp mấy trăm năm của nhà họ Phùng không thể bị hủy hoại bởi một hai con cháu bất tài được, Trần Thái Nhật chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió ở Yến Kinh".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK