Hai người, một người là ‘Kungfu Panda’, một người là ‘Maneki Neko’, đây hoàn toàn là cuộc nói chuyện giữa hai loài động vật, trông vô cùng kỳ lạ.
“Genko, cô đoán xem, cây gậy trong tay Vệ Siêu Quần bao nhiêu tiền?”
Trần Thái Nhật cố ý không nói nhỏ, Hàn Phong và Hàn Vũ Bằng ngồi bên cạnh đều đang vểnh tai lên nghe.
Genko nhìn một lúc, sau đó khẽ cau mày.
Cây gậy trong tay Vệ Siêu Quần dài khoảng tầm bảy tám mươi centimet, dày bằng cán tạ, hình như nặng chừng hai mươi cân, không phải quá nặng.
“Hình như là một kim loại rất đặc biệt, tôi chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng phản chiếu này, còn về giá cả, dù sao cũng là một thứ vũ khí, kiểu gì cũng không thể đắt hơn vàng được”.
Trần Thái Nhật khẽ cười, giơ một ngón tay lên.
“Cây gậy trong tay Vệ Siêu Quần, chỉ cần một phần mười giá của nó là có thể mua được một căn nhà ở thành phố Yến Kinh này”.
“Gì cơ?”
Lần này không chỉ riêng Genko mà cả Hàn Vũ Bằng và Hàn Phong ở bên cạnh anh đều tràn đầy kinh ngạc.
Trên mặt Hàn Vũ Bằng hiện lên vẻ khó tin, sau đó nói bằng giọng khinh thường mỉa mai.
“Anh là người nơi khác tới à?”
‘Kungfa Panda’ quay đầu lại, bình thản đáp một câu.
“Đúng đấy thì sao nào?”
Hàn Vũ Bằng cười khẩy một tiếng.
“Chẳng trách, xem ra giá nhà đất nơi anh ở khác xa với Yến Kinh đấy, vì vậy mới có thể nói ra câu ngớ ngẩn như vậy”.
Nói xong, Hàn Vũ Bằng ngẫu nhiên chỉ vào một căn nhà gỗ trong trang viên.
“Nhìn thấy không, chính là căn đó, đó là căn tệ nhất trong trang viên nhà họ Hàn tôi, anh có biết nếu bán ra bên ngoài thì giá là bao nhiêu một mét vuông không?”
Sau khi nói xong, gã dừng lại, rồi lại tiếp tục nói bằng giọng điệu khó chịu.
“Nói ra chắc dọa sợ chết anh, một trăm nghìn một mét vuông! Căn nhà đó tổng cộng là một trăm mét vuông, anh có thể tự tính được đấy đồ nhà quê”.
Hàn Phong vừa thấy vậy liền cảm thấy sắp tiêu rồi.
Cậu chủ này, tuổi trẻ mà đã đầy mưu mô, nhưng lại ít được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu bất kỳ mối đe dọa thực sự nào.
Cậu cho rằng ngồi đối diện cậu thật sự là Kungfu Panda sao?
Trần Thái Nhật là một con quỷ khát máu khi nổi giận có thể ăn thịt người!
Hàn Phong vội vàng cứu nguy.
“Anh Trần, xin anh đừng để ý, cậu chủ nhà chúng tôi dù sao cũng là công tử nhà hoàng kim, không biết rõ lắm về kim loại quý gì đó”.
Trần Thái Nhật gật đầu.
“Ồ, thì ra ở đây một mét vuông một trăm nghìn, xem ra là tôi tính toán quả thực có vấn đề rồi”.
Hàn Vũ Bằng nở nụ cười khinh thường, nhưng trước khi gã kịp lên tiếng, Trần Thái Nhật lại bổ sung một câu.
“Không phải một phần mười, mà một phần bốn mươi mới có thể đủ mua nhà”.
Khuôn mặt Hàn Vũ Bằng đột nhiên đanh lại, ánh mắt tràn đầy khinh thường nhìn chằm chằm Trần Thái Nhật.
“Anh tới đây là để đấu võ hay là để khoác lác thế? Ăn to nói lớn vậy không sợ gió thổi mất lưỡi à? Ý của anh là, cây gậy đó, giá trị lên tới mười triệu sao?”
Trần Thái Nhật lắc đầu, giơ bốn ngón tay lên.
“Cây gậy kim loại đó có giá là bốn trăm triệu, chỉ hơn chứ không kém, hơn nữa, cho dù cậu có bốn trăm triệu cũng chưa chắc đã mua được”.
Hàn Vũ Bằng sững sờ, đột nhiên bật cười, vỗ vào người Hàn Phong ở bên cạnh.
“Anh họ, anh kiếm đâu ra báu vật sống như này thế, miệng như cái tàu xe, anh chưa từng nhìn thấy tiền à? Mở miệng ra đã nói bốn trăm triệu, cây gậy thép đó có giá hơn một nghìn là đã quá lắm rồi!”
Nói xong, gã lập tức đứng dậy, hét lớn với Hình Chí Nghị.
“Đại sư Hình! Lát nữa hãy dùng Hàn Cực Kiếm Pháp để phá hủy vũ khí của kẻ đối diện! Buộc hắn phải đầu hàng!”
Hình Chí Nghị bước lên khán đài, nghe thấy tiếng hét của cậu chủ, quay đầu lại và ra hiệu.
“Không thành vấn đề!”
Hàn Vũ Bằng lại ngồi xuống, nhìn Trần Thái Nhật bằng ánh mắt khiêu khích.
“Sao nào, đợi lát nữa cây gậy trị giá mấy trăm triệu trong lòng anh sẽ bị phá hủy, anh có muốn đi nhặt mảnh vỡ không? Nói không chừng bán cho tiệm thu mua phế liệu cũng tích được chút tiền ăn đấy, ha ha ha!”
Trần Thái Nhật không buồn tiếp lời gã, nhìn chằm chằm vào khán đài qua chiếc mặt nạ gấu trúc trên mặt.
Hình Chí Nghị quay đầu lại, nhìn Vệ Siêu Quần!
“Đỡ một kiếm của tôi đi!”
Nói xong, không hề có chút lưu tình, thanh kiếm trên tay ông ta vẽ một vòng trên không trung!
Keng!
Một tiếng vang lớn đột ngột vang lên!
Cả sàn đấu đột nhiên xuất hiện những bông tuyết trong suốt như pha lê cuộn trào ra ngoài không trung.
Nhiệt độ đột ngột giảm xuống mức đóng băng.
Một lớp sương giá đột nhiên xuất hiện giữa bộ râu của Vệ Siêu Quần.
Trần Thái Nhật không khỏi gật đầu.
Hình Chí Nghị đó dường như đã thực sự đột phá, không cần dựa vào bảo kiếm, một thanh trường kiếm bình thường cũng có thể phô diễn toàn bộ sức mạnh linh khí của kiếm.
Tuyết rơi đầy trước mắt mọi người.
Hình Chí Nghị đột nhiên biến mất khỏi sàn đấu.
Hai mắt Vệ Siêu Quần giật giật, cơ bắp co lại, nhìn khắp xung quanh, trông có vẻ khá căng thẳng.
Kẻ địch đột nhiên biến mất thường là tín hiệu nguy hiểm nhất.
Đúng lúc này, một âm thanh sắc bén đột phá không gian bỗng nhiên truyền tới trên võ đài.
Khi Vệ Siêu Quần nhìn lên, đồng tử đột nhiên giãn ra.
Một bóng đen bất ngờ lao tới từ giữa không trung, thân hình dựng thẳng xuống dưới, một ánh hào quang mạnh mẽ lóe lên từ thân kiếm của trường kiếm trong tay.
Keng keng keng!
Ngay khi mũi kiếm chạm vào không khí đều ngưng tụ thành một lớp băng mỏng, ngay sau đó liền bị kiếm khí phá vỡ, tản ra tứ phía.
Vô số mảnh vỡ nhỏ được tạo ra trong không khí bởi thanh trường kiếm này, sau đó bắn ra xung quanh.
Trong nháy mắt, một vòng xoáy màu trắng từ trên trời giáng xuống.
Trần Thái Nhật chợt nghĩ đến một kỹ năng nhập vai rất nổi tiếng trong một trò chơi cổ trang trực tuyến.
Băng Gầm Thét!
Đúnng vậy, Hình Chí Nghị sử dụng trường kiếm làm điểm cơ bản, hào quang lạnh lẽo của trường kiếm làm đóng băng tất cả độ ẩm trong không khí và khi vỡ ra biến thành vô số mảnh nhỏ.
Những mảnh vụn băng giá rắn chắc, dưới tốc độ quay cao, một khi cứa vào cơ thể bằng xương bằng thịt lập tức sẽ gây ra thủng lỗ chỗ!
Hình Chí Nghị đã đạt hạng tám hoàn toàn không phải tầm thường!
Vì là Trần Thái Nhật, nên anh mới không hề lo lắng!
Nhưng cả cái Hoa Hạ, chỉ có một số ít người dám nói thực lực của mình vượt qua Hình Chí Nghị!
Dường như không có chút thương tích nào.
Đột nhiên.
Tiếng kim loại cọ xát lại vang lên!
Keng keng!
Thanh trường kiếm trong tay Hình Chí Nghị đột nhiên vỡ tan tành, rơi xuống đất.
- -------------------