Mục lục
Chiến Thần Ngày Trở Lại - Trần Thái Nhật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 277: Người đẹp tuyệt trần​




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Chương 277: Người đẹp tuyệt trần



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Ngay khi lời nói này vang lên, toàn bộ đám người đang đứng xem đều hít khí lạnh.



Cậu chủ của nhà họ Tịch hoàng kim bị sỉ nhục!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Hầu hết những người có mặt đều là người dân ở Yến Kinh.



Ai nấy đều hiểu rõ sự uy hiếp của gia tộc hoàng kim trong mọi mặt của cuộc sống.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Là một ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí, độ lừng danh của Tịch Khôn như cao thêm một bậc.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Một người tiếng tăm lừng lẫy, một cậu chủ giàu có, một ngôi sao của giới giải trí ở Yến Kinh, gã đúng là một người đàn ông kim cương hoàn mỹ.



Thế mà gã lại bị một người đẹp tuyệt trần nói là không đủ tư cách để đánh giày cho bạn trai cô.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Đúng là... thú vị quá đấy!







Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Nhiều người đã bắt đầu chuẩn bị cả ghế xếp và hạt dưa để ngồi ở một bên xem kịch hay.



Dù sao thì có ai mà không thích hóng hớt chứ?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Nụ cười thân sĩ lúc đầu của Tịch Khôn ngay lập tức đông cứng lại.



Hai giây sau, gã lại nhếch môi để lộ một nụ cười không chút ngượng ngùng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




"Cô em này, em có biết ở Yến Kinh này có bao nhiêu cô gái xếp hàng để được lọt vào mắt của tôi không? Chỉ khi nào tâm trạng tốt, tôi mới vừa ý chọn được một hai cô em ôm vào lòng rồi tặng túi xách đấy nhé".



Vân Vũ Phi lạnh lùng nhìn gã, không đáp lại.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Biểu cảm của Tịch Khôn dần chuyển từ nụ cười ngượng nghịu sang kiêu ngạo.



"Trước đây, tôi luôn chọn phụ nữ, loại ngay những cô tôi không thích, và chỉ nuông chiều một hoặc hai cô đẹp nhất. Hôm nay, em đã thành công khơi dậy sự phấn khích đã mất từ lâu của tôi! Lâu rồi tôi mới gặp được một cô em khó nhằn thế này đấy!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Dứt lời, Tịch Khôn lập tức tuyên bố trước đám đông.



"Hôm nay, với thân phận là cậu chủ nhà họ Tịch, tôi công khai với toàn thể mọi người, em chính là người phụ nữ của tôi! Tôi xem ai dám tranh với tôi, bạn trai của em à? Hắn đâu rồi? Có bản lĩnh thì thò bản mặt ra đây!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Vù...



Một cơn gió lạnh thổi qua.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Không có ai trả lời.



Người nên trả lời vẫn chưa đến.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Những người còn lại đều không có gan cướp phụ nữ của cậu chủ gia tộc hoàng kim này.



Vân Vũ Phi cứ nhìn gã đàn ông theo phong cách tổng giám đốc bá đạo có thiện cảm với mình này, là lại thấy buồn nôn.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




"Bạn trai của tôi đang lái xe đến đây. Anh đừng đứng đây như thằng ngốc nữa, bám dai như đỉa. Anh ấy mà đến là rắc rối to đấy nhé".



Tịch Khôn sửng sốt, sau đó lập tức bật cười đầy ngông cuồng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




"Ha ha ha ha! Tôi gặp rắc rối lớn rồi, ha ha ha! Cười chết mất, mấy người nghe rồi đấy, gái ngoại lai chả biết một cái gì hết, dám nói tôi gặp rắc rối lớn rồi, ha ha ha!"



Nghe thấy gã cười như vậy, đám người có mặt cũng bắt đầu hùa theo cười cợt.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Nhiều người ngay lập tức đánh giá Vân Vũ Phi là một cô gái chưa trải đời.



Ngay cả đám người nịnh hót gia tộc hoàng kim cũng bắt đầu hét lên với Vân Vũ Phi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




"Người đẹp! Đừng cố chấp nữa, bạn trai của cô có lẽ nghe nói cậu chủ Tịch đang tán cô, nên sợ đến mức bỏ về rồi!"



"Đúng vậy, đẹp thì cũng phải biết phép tắc chứ. Gia tộc hoàng kim không phải là người mà cô chọc nổi đâu!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




"Mới đến nên không hiểu chuyện chứ gì, cậu chủ Tịch trẻ tuổi lại còn có nhan sắc xuất chúng, anh ấy tán cô là đã xem trọng cô rồi!"



Thậm chí còn có một số fans nữ thiểu năng của Tịch Khôn đứng bên cạnh châm ngòi thổi gió.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




"Em gái này, em chả biết quý trọng gì cả! Nếu cậu chủ Tịch bằng lòng đuổi theo chị, cho dù anh ấy có lấy lại chiếc BMW, chị đây cũng sẵn lòng!"



"Cậu chủ Tịch! Đừng theo đuổi cô ta nữa, anh xem e, này, em chả cần bạn trai em đâu!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Vì câu nói này mà một cặp đôi ở gần đó đã xảy ra ẩu đả.



Đám đông lại trở nên ồn ào.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tịch Khôn đột nhiên trở thành tiêu điểm, thể diện của gã cũng lên đến đỉnh điểm.



Gã đi về phía trước hai bước, chặn ngay trước đường của Vân Vũ Phi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




"Người đẹp, nói cho tôi biết tên của em trước đi".



Vân Vũ Phi né sang bên trái, Tịch Khôn cũng lập tức nghiêng người chặn bên trái.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




"Tránh sang một bên!"



Vân Vũ Phi đi sang bên phải, Tịch Khôn lại tiếp tục chặn đường.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Sau hai lần như vậy, Vân Vũ Phi thực sự tức giận, trong lòng hơi hoảng loạn, đồng thời điên cuồng mắng chửi Trần Thái Nhật.



Cái đồ đàn ông thối tha đáng chết này, bà cô của anh đang bị người ta chặn cả đường đây, còn không mau tới cứu người!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tịch Khôn từng bước tiến lại gần, Vân Vũ Phi kéo vali lùi lại.



Một số người nhìn thấy vậy liền trở nên phấn khích, có người thậm chí còn tưởng tượng rằng Tịch Khôn sẽ giở trò ngay trên đường phố.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên một tiếng còi xe.



Vân Vũ Phi vừa nghe thấy, khuôn mặt đột nhiên trở nên vui mừng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tịch Khôn vô thức quay đầu lại muốn xem ai đến.



Dưới con mắt của mọi người, một chiếc Rolls Royce Phantom phiên bản tổng giám đốc chậm rãi lái tới.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Đây là một chiếc xe sang hàng chục triệu tệ, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người!



Chiếc BMW 730 của Tịch Khôn chỉ là một trong số những chiếc xế sang của gã. Là một cậu chủ gia tộc hoàng kim, gã cũng có trong tay những chiếc xe thể thao trị giá hàng chục triệu tệ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Nhìn thấy xe tới, Tịch Khôn nở một nụ cười khinh thường, trong miệng thốt ra một câu.



“Ra oai với ai chứ?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Đúng lúc này, chiếc Rolls Royce Phantom bắt đầu giảm tốc độ, từ từ chuẩn bị đỗ sát đuôi chiếc BMW 730.



Ánh mắt của mọi người không khỏi dõi theo hướng đi của chiếc xe.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Đột nhiên, ai đó hét lên.



"Đừng lái xe về phía trước nữa! Phanh được rồi đấy, nếu không sẽ đâm đó!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Nói xong thì đã muộn, rất nhanh chỉ có thể nghe thấy một tiếng "rầm".



Đám người đang đứng hóng chuyện đều sững sờ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Đôi mắt của Tịch Khôn như trố ra ngoài.



Chiếc Rolls Royce này hoàn toàn không đạp phanh mà lao thẳng vào đuôi xe BMW.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tiếng kim loại biến dạng vang lên.



Phần đuôi xe BMW cũng như phần đầu xe Rolls Royce đã bị biến dạng nghiêm trọng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tịch Khôn lập tức nổi nóng!



"Mẹ chứ! Thằng mắt mù đó dám đâm vào xe của tao! Muốn đối đầu với nhà họ Tịch phải không? Muốn đối đầu với gia tộc hoàn kim phải không?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Dứt lời, cậu chủ Tịch đã sải bước thẳng về phía ghế lái của chiếc Rolls Royce.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Vừa bước tới trước cửa ghế lái.



Cửa trước bất ngờ mở ra.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Bịch!



Tịch Khôn bị cửa xe đập thẳng vào mặt, ngã nhào trên vỉa hè, kêu lên một tiếng đau đớn.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




"Ôi trời ơi! Mẹ chứ! Người đâu!"



Tịch Khôn tức điên người, xe bị người khác đụng phải, tên tài xế còn dám đánh gã, bạo gan quá đấy!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




"Cậu chủ Tịch!"



Bốn năm vệ sĩ tập trung ngay lập tức, nhìn chằm chằm vào chiếc Rolls Royce.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tịch Khôn đỡ eo, vẻ mặt đầy dữ tợn.



"Mẹ cái thằng chó má không muốn sống, ra đây mà tự vả miệng đi!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Cạch.



Một đôi chân xinh đẹp mảnh mai đột nhiên duỗi ra từ ghế lái, chiếc váy dài che đến dưới đầu gối, bắp chân trắng nõn như củ sen, đường cong uyển chuyển.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Xì xào!



Chỉ riêng một bên chân này thôi cũng đủ khiến những người đàn ông có mặt phải kinh ngạc.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Ngay sau đó, một cô gái xinh đẹp, sắc xảo tựa như tiên giáng trần, lạnh lùng không chút giống người phàm, chậm rãi bước ra khỏi ghế lái.



Cô đội một chiếc mũ ngắn mùa đông dành cho quý cô, không thoa phấn, gương mặt giống như trong tranh.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Nhiều người không khỏi sững sờ mà thốt lên.



"Ninh Yên Nhiên!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Ngay cả Vân Vũ Phi cũng phải sửng sốt.



Khi hai người đẹp gặp nhau lần đầu tiên, ngay lập tức đều tập trung vào đối phương.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Đẹp!



Hai cô gái như ở một thế giới khác, không giống như người phàm, nhưng mỗi người lại một vẻ, khiến người ta khen ngợi không ngừng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Trong phút chốc, các cô gái trong bán kính một kilomét dường như đã biến mất, trên thế gian chỉ còn lại hai người đẹp tuyệt trần này!



Giọng nói kiêu ngạo của Tịch Khôn đột ngột im bặt, gương mặt dần lộ rõ vẻ kinh hãi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Ninh Yên Nhiên! Đó là cô chủ của gia tộc hoa lan hoàng kim!



Thật đáng tiếc khi Ninh Yên Nhiên thậm chí còn không nhìn gã, ánh mắt dừng lại trên người Vân Vũ Phi vài giây, trong mắt đầy sự cạnh tranh không thể giải thích được.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Một giây sau, Ninh Yên Nhiên bước đến cửa sau.



Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, người đẹp số một Hoa Hạ, cô chủ của gia tộc hoàng kim đích thân mở cửa xe.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




"Sư phụ, mời xuống xe".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK