Hứa Giai đờ đẫn, vẫn đứng yên tại chỗ và hoàn toàn không hiểu tình hình.
Khách hàng chỉ đến lấy một món đồ gửi tại ngân hàng thôi mà chủ tịch ngân hàng lại phải đổi sang đi tàu điện cao tốc giữa đường, phóng như bay đến đây để phục vụ.
Chỉ chậm trễ mười mấy phút mà bây giờ còn phải xin lỗi?
Thế giới này thay đổi rồi sao?
Những doanh nhân nổi tiếng kia thường ngày nói chuyện với chủ tịch ngân hàng cũng phải tỏ ra khách khí cơ mà?
Hứa Giai cảm thấy hôm nay bản thân thực sự được mở rộng tầm mắt, bắt đầu có đủ loại suy đoán về thân phận của Tiêu Mai và Trần Thái Nhật.
“Này! Còn ngây ra đấy làm gì? Mau xin lỗi khách hàng đi!”
Chủ tịch ngân hàng tuổi tác đã độ trung niên đột nhiên tỏ ra uy nghiêm, trừng mắt nhìn Hứa Giai nhắc nhở.
Hứa Giai chợt bừng tỉnh, vội vàng khom lưng.
“Xin cô Tiêu bỏ qua cho!”
Tiêu Mai vốn không phải là một người thích bới lông tìm vết, thái độ của đối phương tốt như vậy, chậm trễ một chút cũng không cần phải so đo làm gì, cô ấy đáp lại với giọng điệu ôn hoà:
“Không biết phải xưng hô thế nào với chủ tịch đây?”
“A! Tôi họ Triệu”.
“Chủ tịch Triệu, lần này tôi tới không có chuyện gì đặc biệt cả, chỉ muốn lấy lại một số món đồ được gửi tại ngân hàng này dưới tên tôi, nhân tiện phiền mấy người lát nữa thuê giúp tôi một chiếc xe vận chuyển”.
Chủ tịch Triệu vội vàng đứng dậy vỗ ngực.
“Tuyệt đối không thành vấn đề, được phục vụ cho cô là vinh hạnh lớn nhất của ngân hàng chúng tôi, Tiểu Hứa, cô có thể lui đi rồi, chỗ này đích thân tôi sẽ tiếp đón”.
Trong đầu Hứa Giai ngập tràn thắc mắc, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, cứ thế ngẩn ngơ bước ra ngoài.
Chủ tịch Triệu thấy hai người Tiêu Mai cùng đến với nhau nên không khỏi hỏi thêm một câu.
“Cô Tiêu, dựa theo điều lệ của kho bảo hiểm ngân hàng thì chỉ có đích thân khách hàng hoặc người thân trong gia đình mới được phép vào, không biết anh đây là?”
Tiêu Mai nhìn sang Trần Thái Nhật, đang định giới thiệu thì đột nhiên ngẩn ra.
Hai người họ có quan hệ gì đây?
Vấn đề này… hỏi hay lắm.
Bạn bè? Chắc chắn không chỉ có thế.
Tình nhân? Trần Thái Nhật vẫn chưa kết hôn, không thể được.
Bạn gái? Tiêu Mai không khỏi nghĩ đến tuổi tác của mình, so với những “tri kỷ” khác của Trần Thái Nhật rõ ràng cô ấy còn già hơn vài tuổi nên bỗng cảm thấy tự ti.
Trần Thái Nhật cảm nhận được phản ứng của Tiêu Mai, anh mở rộng vòng tay ôm lấy vai người đẹp.
“Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy”.
Tiêu Mai hoàn toàn sững sờ, nhìn Trần Thái Nhật bằng ánh mắt không thể kiềm chế được vui mừng.
Trần Thái Nhật nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Mai.
“Tiêu Mai, đời này cô cũng chỉ có thể gả cho một người là tôi thôi”.
Trong lòng Tiêu Mai giống như có một chùm pháo hoa rực rỡ đang phát nổ, ngập tràn ánh sáng, cảm động và hạnh phúc không nói nên lời.
Lúc nhận ra vẫn còn người khác đang có mặt, Tiêu Mai chỉ khẽ lau khoé mắt, sau đó điềm nhiên mang theo vẻ tự hào.
“Chủ tịch Triệu, đây là người yêu của tôi - Trần Thái Nhật, cùng đi vào cũng không sao”.
Nhìn đôi nam nữ trước mặt, chủ tịch Triệu đã ở cái tuổi trung niên cuối cùng cũng cảm nhận được thế nào là “ăn cơm chó” mà người trẻ tuổi bây giờ hay nói.
Trong lòng oán thầm nhưng cũng không thể biểu hiện ra mặt.
Ông ta gật đầu lia lịa.
“Được, vậy bây giờ chúng ta xuất phát thôi”.
…
Dưới sự chỉ dẫn của chủ tịch Triệu, hai người Trần Thái Nhật đến kho bảo hiểm của ngân hàng thương mại số một thành phố Phù Dung.
Vẫn còn chưa vào đến cửa kho, các loại camera, thiết bị giám sát, máy dò kim loại, hệ thống cảnh báo nguy hiểm đã được bố trí dày đặc khắp bức tường xung quanh.
Kho bảo hiểm nằm ở tầng thứ hai dưới mặt đất của toà nhà ngân hàng, bảo vệ khắp trong ngoài lên đến năm, sáu mươi người, hơn nữa còn mang theo cả vũ khí.
Dấu vân tay của chủ tịch Triệu là hữu hiệu nhất trong cả cái ngân hàng này.
Vậy nên mấy người họ đều vào trong một cách thuận lợi.
Đi qua một cánh cửa sắt dày năm mươi centimet là đến trung tâm cất giữ đồ vật của khách hàng cấp S.
Một nữ nhân viên đeo kính, thoạt nhìn khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc chào hỏi chủ tịch Triệu.
“Chủ tịch, xin hỏi có hẹn sẵn lấy đồ không?”
Chủ tịch Triệu gật đầu.
“Quản lý Tôn trực ban vất vả rồi, vị khách này được ưu tiên cao nhất, có tôi đi cùng, không cần hẹn trước”.
Nói xong ông ta để đối phương kiểm tra chứng minh thư của Tiêu Mai.
Người phụ nữ đeo kính quẹt thẻ, ngây ngốc nhìn màn hình sau đó gật đầu.
“Xin mấy vị đi theo tôi”.
Lại đi qua một hành lang nữa mới đến được một căn phòng chuyên môn.
Quản lý Tôn đeo kính vẻ mặt nghiêm túc hỏi lãnh đạo.
“Chủ tịch, theo hiển thị trên hệ thống, món đồ cô Tiêu gửi được đặt trong nhà kho này, tôi kiểm kê bên trong thì thấy có tổng cộng một trăm ba mươi bảy két bảo hiểm, không biết két bảo hiểm của khách hàng mang số mấy?”
Chủ tịch Triệu nghiêm túc, bình thản nói một câu.
“Cả căn phòng này đều của cô ấy, mở cửa ra đi”.
Bầu không khí chợt trở nên yên tĩnh.
Ngay cả hai bảo vệ mặc quân trang đang đi tuần bên ngoài hành lang khi nghe thấy câu này cũng suýt thì ngất xỉu.
Trời đất ạ, cả căn phòng này đều của cô ấy?
Coi ngân hàng thành két sắt nhà mình luôn rồi phải không?
Quản lý Tôn để lộ ra nếp nhăn, hàng lông mày nhíu chặt lại trên gương mặt đã có tuổi, rõ ràng đã bị doạ cho giật mình, không kiềm chế nổi mà đỡ lấy gọng kính.
Nhìn chủ tịch Triệu không hề có ý nói đùa, cô ta cũng không dám nhiều lời, rút ra chìa khoá nhà kho trực ban để mở cửa phòng.
Lách cách.
Cánh cửa dày nặng nề mở ra.
Mấy người cùng bước vào bên trong.
Căn phòng không lớn, ước chừng khoảng bảy, tám mét vuông, hơn một trăm két bảo hiểm được xếp chồng ngay ngắn ở chính giữa mặt đất
Mỗi một két bảo hiểm đều có mật mã riêng, thoạt nhìn thôi cũng cảm thấy da đầu tê cứng.
Trần Thái Nhật hơi bất ngờ.
“Tiêu Mai, chỗ này đều là của chị à? Chị còn nhớ mật mã không?”
Tiêu Mai hiếm khi lộ ra một nụ cười tinh nghịch.
“Đương nhiên là không nhớ rõ rồi, đồ ở đây bây giờ là của tôi, sau này đều là của anh hết! Tôi cũng chẳng cần làm gì, anh với chủ tịch Triệu mở ra đi”.
Nói xong, Tiêu Mai lấy ra một cuốn sổ da tinh xảo từ trong chiếc túi nhỏ mang theo người, đặt vào tay Trần Thái Nhật và không nói thêm gì cả.
Trần Thái Nhật hoang mang, nhận lấy cuốn sổ, mở ra xem thử.
Trời ạ, mật mã ghi dày đặc bên trong, tổng cộng có một trăm ba mươi bảy dãy số, vừa hay khớp với hơn một trăm két bảo hiểm trước mặt.
Chủ tịch Triệu nhìn cuốn sổ ghi chép trong tay Trần Thái Nhật, vẻ mặt kích động và ngưỡng mộ không thôi.
“Cậu Trần, chúng ta bắt đầu thôi, quản lý Tôn sẽ ở bên cạnh giúp ta ghi chép và kiểm kê”.
Trần Thái Nhật gật đầu.
Quá trình mở két vô cùng rườm rà.
Cần Trần Thái Nhật nhập mật mã bằng tay, sau đó chủ tịch Triệu sẽ dùng dấu vân tay của mình tiến hành xác nhận thêm lần nữa, như vậy mới có thể mở được khoá két.
Khi chiếc két bảo hiểm đầu tiên mở ra, Trần Thái Nhật phát hiện ra một chuyện.
Cả căn phòng này, món đồ được gửi dưới tên của Tiêu Mai chủ yếu có hai loại.
Khế ước hợp đồng và giấy chứng nhận quyền sở hữu.
Trong một cái két bảo hiểm có tổng cộng khoảng ba mươi bản hợp đồng cùng với mười mấy bản chứng nhận quyền sở hữu động sản hoặc bất động sản.
Cộng tất cả căn phòng lại, nhất thời không thể tính rõ.
Quản lý Tôn đi giày cao gót ngồi trước bàn tính chuyên dụng bên cạnh, trên trán lấm tấm mồ hôi, tay đối chiếu những tài liệu văn kiện quý giá này.
Mất gần một tiếng đồng hồ, tất cả két đều được mở ra.
Quản lý Tôn kiểm kê đồng bộ lại một lần thì mất thêm khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa.
“Phù… cuối cùng cũng coi như kiểm kê xong rồi”.
Quản lý Tôn ban nãy vẫn còn nghiêm túc, lúc này vẻ ngưỡng mộ và kinh ngạc đã hoàn toàn không hề che đậy.
Trần Thái Nhật tuỳ ý nói:
“Đại khái đều là gì thế?”
Quản lý Tôn hít sâu một hơi, giống như muốn khống chế cảm xúc đang rất căng thẳng của mình.
Tay cô ta đã hơi run lên, không dễ gì mới bình ổn lại, chậm rãi lên tiếng:
“Những món đồ trong két bảo hiểm, tổng cộng có hơn một nghìn bốn trăm bản khế ước quyền khống chế cổ phần tuyệt đối của công ty, hơn bảy trăm bản khế ước đại cổ đông và hơn tám trăm văn kiện thế chấp lớn cũng như trái phiếu cầm cố”.
“Ngoài ra còn có hơn bốn trăm biên lai vay nợ mà các công ty trong tỉnh đã đích thân ký với cô Tiêu, hạn mức mỗi bản không dưới mười triệu tệ”.
“Còn có hơn bốn trăm các loại chứng từ bất động sản, phân bố khắp tất cả các thành phố lớn trên toàn tỉnh, đại đa số đều là quyền tài sản hợp nhất của các khu cao ốc”.
Trần Thái Nhật ngoài mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, bình thản gật đầu:
“Cô đã vất vả rồi, tôi biết rồi”.
- -------------------