Cho dù gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì, cho dù núi Thái Sơn sập ngay trước mặt anh, sắc mặt anh cũng không hề thay đổi, trong lòng không chút gợn sóng.
Nhưng khoảnh khắc này.
Trần Thái Nhật thật sự cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
Cảm giác như thể bị bắt gian tại trận vậy.
Hàn Tâm Nhụy đứng ở cửa, lúc này cô ấy cũng đang đứng ngây ngốc nhìn hai người trong phòng.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Thái Nhật và Ninh Yên Nhiên một hồi lâu.
Khi nhìn thấy Trần Thái Nhật, khuôn mặt Hàn Tâm Nhụy tràn đầy sự ngạc nhiên, nhưng sau khi phát hiện ra cảnh tượng không đúng lắm, cô ấy chuyển sang nghi ngờ và bối rối, sau đó cô ấy khẽ chu miệng ra.
Thể hiện rõ là mình đang ghen.
Ninh Yên Nhiên là một cô gái thông minh, vừa nhìn đã biết rằng Trần Thái Nhật và Hàn Tâm Nhụy có quen biết!
“Sư phụ, người… quen bạn thân con sao?”
Trần Thái Nhật im lặng gật đầu, không biết nên tiếp lời như thế nào.
Lúc này, càng nói càng thêm sai.
Sắc mặt Hàn Tâm Nhụy trắng bệch nhìn Trần Thái Nhật, cô ấy lật đật bước vào, ngồi xuống bên cạnh Ninh Yên Nhiên, hai tay vòng qua cổ cô gái xinh đẹp này.
“Nếu biết sư phụ của cậu là anh ấy từ sớm, mình đã không cần phải lo lắng cậu bị người xấu tẩy não rồi”.
Khuôn mặt của Ninh Yên Nhiên tràn đầy kinh ngạc.
“Hai người quen nhau thật à?”
Hàn Tâm Nhụy gật đầu, một nụ cười ranh mãnh hiện lên khóe miệng, sau đó cô ấy nhìn Trần Thái Nhật, chậm rãi nói.
“Thật ra hai người bọn mình…”
Trần Thái Nhật đột nhiên cảm thấy căng thẳng cực độ.
Rõ ràng anh và Ninh Yên Nhiên vẫn chỉ là mối quan hệ thầy trò trong sáng, vì sao lại căng thẳng như vậy?
Khoảnh khắc này, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào hoa văn gỗ trên mặt bàn, như thể đó là hoa văn đẹp nhất thế giới.
Hàn Tâm Nhụy từ tốn nói.
“Thật ra hai bọn mình biết nhau từ khi còn ở Trung Châu. Khi đó mình đi tham gia hội đấu võ thuật số một thế giới, anh Thái Nhật là trọng tài được liên đoàn võ thuật đặc biệt mời tới đấy”.
Phù!
Trần Thái Nhật thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng anh lập tức được gỡ xuống.
Anh vội vàng gật đầu.
“Đúng, đúng vậy, bọn tôi quen nhau từ khi đó”.
Ninh Yên Nhiên nhìn trái ngó phải, phát hiện biểu cảm của bọn họ rất thú vị.
“Hai người có phải có chuyện gì giấu mình không?”
Trần Thái Nhật là dân lão làng, giữ vững tâm lý, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
“Con bé này, nghi ngờ lung tung gì thế, lại dám đoán già đoán non chuyện của sư phụ à?”
Nói xong, anh liền gõ nhẹ lên trán của Ninh Yên Nhiên.
Hàn Tâm Nhụy cười tươi như một bông hoa.
“Mình còn đang suy nghĩ, không biết trên thế giới này, người nào có thể khiến đệ nhất mỹ nhân ở Hoa Hạ ngày nào cũng luôn mồm nhắc tới, hết lòng ngưỡng mộ, với thực lực của anh Trần đây, thì đúng là danh xứng với thực rồi”.
Hai người kẻ tung người hứng, bọn họ lập tức cắt ngang câu hỏi của Ninh Yên Nhiên.
Ninh Yên Nhiên có chút ngại ngùng, cô ấy bật cười, nhìn Trần Thái Nhật, trong mắt mang theo sự ngưỡng mộ và yêu thích của một cô gái nhỏ.
Hàn Tâm Nhụy mím chặt môi, nhưng ngay sau đó cô ấy lại trở lại vẻ lạnh lùng, liếc nhìn Trần Thái Nhật một cái.
“Ông chủ, mang thức ăn lên đi!”
“Đến đây!”
Chủ nhà hàng hôm nay đã thoát được một kiếp nạn, anh ấy coi Trần Thái Nhật như ân nhân của mình.
Hơn nữa anh ấy còn nhận được một khoản tiền hai mươi nghìn tệ, rượu ngon và đồ ăn đương nhiên phải phục vụ thật chu đáo rồi.
Ở các thị trấn ngoại ô, nguồn nguyên liệu đều được lấy từ chỗ nhà nông.
Ông chủ này cũng có tài nấu nướng nhất định.
Thịt cừu hấp, đuôi hươu hấp, vịt quay, gà quay, ngỗng quay, thịt lợn kho…
Trần Thái Nhật nhìn những món ăn trên bàn, trong đầu xuất hiện cả hàng dài dãy menu.
Lên đồ ăn mà mất tận hai mươi phút.
Nhìn trên bàn lúc này, có hơn hai mươi đĩa thịt và đĩa rau được xếp dày đặc trên mười giá gỗ bên cạnh.
Hai nữ một nam, vẻ mặt dần trở nên ngây ngốc.
Khi ông chủ lại mang lên một nồi cá kho tiêu khác, Trần Thái Nhật không thể không bảo anh ấy dừng lại.
“Ông chủ… như vậy được rồi, chúng tôi chỉ có ba người”.
Khách sạn tốt nhất quanh đây chỉ là khách sạn bốn sao, nhưng Ninh Yên Nhiên luyện võ cực khổ quen rồi, cô ấy cũng không quá quan tâm đến vấn đề này.
Ba người vừa nói vừa cười, sau đó dừng lại ở tầng dưới của khách sạn.
Một đám người quen.
Bọn họ đều là người của tập đoàn Thái Mộng, còn có người của ê kíp sản xuất ‘Nữ thần tướng’.
Bọn họ xếp thành một vòng trong ở tầng dưới, đang cố gắng thuyết phục một người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp.
“Chị Lý, chị không thể nói không quay là không quay được, phần của chị vẫn còn chưa quay xong, chúng ta đã ký hợp đồng rồi mà”.
“Đúng vậy, trong hợp đồng trước đây đã nói rất rõ ràng, điều kiện chỗ ở có hạn, người đại diện của chị đã đồng ý rồi mà!”
Người phụ nữ xinh đẹp đang bị mọi người vây quanh mặc quần áo lông cừu cao cấp, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường.
“Số bộ phim mà Lý An Dung tôi đóng còn nhiều hơn số phim mấy người đã xem đấy, xét về thâm niên, các người đều phải gọi tôi một tiếng tiền bối! Cho dù thời lượng trong phim dài hay ngắn, đoàn phim nào mà chẳng phải đối xử với tôi như nữ chính của bộ phim?”
Nói xong, khuôn mặt cô ta lộ ra vẻ bất mãn và tức giận cực độ.
“Dựa vào đâu mà cái cô họ Ninh đó lại có thể được ở trong căn phòng tổng thống duy nhất, còn tôi chỉ có thể ở trong căn phòng sang trọng? Các người xem cho rõ, chồng của tôi là người nhà họ Lăng trong tứ đại gia tộc đấy!”
- -------------------