Phó Cường nhíu mày, bước tới cổng đại sảnh.
"Thằng khốn kiếp nào dám đến cửa nhà họ Phó gây sự vậy? Bảo vệ đâu?"
Là quản gia của nhà họ Phó, vốn dĩ Phó Cường cũng là một nhân vật hô mưa gọi gió, nhưng lần này gọi mà chẳng ai lên tiếng.
Phó Cường thấy khó hiểu, lại kêu lên.
"Bảo vệ đâu rồi? Mẹ kiếp, sao ngoài cổng không có ai canh gác vậy? Chết đâu hết rồi?"
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng giày da cộp cộp.
Trần Thái Nhật đi trước dẫn đầu, theo sau là Tiêu Mai vẻ mặt bình thản.
Hai người chậm rãi bước vào, giống như vào nhà mình vậy, không một ai ngăn cản.
Khi Trần Thái Nhật bước tới sân trong bên ngoài đại sảnh, sắc mặt của Phó Vân Đào bắt đầu đổi từ xanh sang đỏ rồi sang trắng.
Phó Cường tỏ vẻ khó hiểu, săm soi quan sát Trần Thái Nhật, sau đó bỗng kinh ngạc.
"Cậu... cậu là Trần Thái Nhật?"
Trần Thái Nhật nhếch môi, giọng nói bình thản.
"Ngay cả tôi là ai anh cũng không biết, vậy mà còn dám cử người đến trạm xe lửa giết tôi, vậy là chưa chuẩn bị kĩ càng rồi".
Phó Cường không phải đồ ngốc, ít nhiều hắn cũng biết về võ công của Trần Thái Nhật.
Vốn dĩ hắn định dùng chiến thuật đám đông, kết quả là còn ít bảo vệ ở nhà họ Phó cũng biến mất tăm rồi.
Hắn nghiêng đầu, nhìn thấy rõ người đứng sau Trần Thái Nhật, sắc mặt liền thay đổi.
"Tiêu Mai? Cô vẫn chưa chết sao?"
Vẻ mặt Tiêu Mai rất bình tĩnh, thản nhiên đáp.
"Là tôi đây, Phó Cường, anh chỉ là một con chó của nhà họ Phó mà thôi, hôm nay tôi muốn tính toán nợ nần với Phó Vân Đào, chỗ này không có chuyện gì của anh cả".
Phó Vân Đào đứng ở trong phòng, vừa nghe thấy giọng của Tiêu Mai thì cũng biến sắc, lao ra ngoài cửa.
"Con đàn bà thối tha, chính vì cô mà tất cả mọi thứ của tôi mới bị nhà họ Tiêu cướp hết! Chẳng phải cô mắc bệnh hiểm nghèo sao? Sao còn chưa chết?"
Trần Thái Nhật nhíu mày.
"Bản thân ông không có bản lĩnh, không đấu lại được nhà giàu ở Yến Kinh, lại còn không biết xấu hổ đổ hết lên đầu một người phụ nữ, loại đàn ông lấy phụ nữ ra làm lý do thất bại thì vứt!"
Trần Thái Nhật khẽ kéo tay Tiêu Mai, dáng vẻ thân thiết của hai người càng khiến Phó Vân Đào đố kị ghen ghét.
Lúc trước, bố của Tiêu Mai, cũng chính là gia chủ nhà họ Tiêu - Tiêu Nam Thiên, mượn cái cớ giả là liên hôn, đưa Tiêu Mai tới, rồi nhân cơ hội thôn tính tất cả mọi thứ của nhà họ Phó.
Tuy Tiêu Mai bị gia tộc lợi dụng, nhưng dù sao cũng là con cháu nhà giàu hoàng kim, Phó Vân Đào từng có ý định cưỡng hiếp cô ấy, nhưng bị em trai của Tiêu Mai là Tiêu Kình đánh cho một trận nhừ tử, cuối cùng đành phải bỏ cuộc.
Tiêu Mai không muốn trở về Yến Kinh vô tình vô nghĩa kia, Phó Vân Đào không dám động đến cô ấy, cũng không muốn bỏ qua, chỉ đành nhốt cô ấy lại.
Lúc ở Trung Châu, bởi vì cá cược thua nên Tiêu Mai đã rơi vào tay Trần Thái Nhật.
Phó Vân Đào đã tính toán rất kĩ, ông ta biết Tiêu Mai chẳng còn sống được bao lâu, nếu cô ấy chết trong nhà Trần Thái Nhật, thì nhà họ Tiêu sẽ gây rắc rối cho anh.
Tuy sản nghiệp của nhà họ Phó đã bị Tiêu Kình cưỡng ép đứng tên của chị gái, nhưng nếu Tiêu Mai chết, thì Phó Vân Đào vẫn có thể quang minh chính đại hưởng thụ lợi ích mà những thứ này mang lại.
Đây là kế một hòn đá trúng hai con chim.
Nhưng ông ta không ngờ Tiêu Mai lại được Trần Thái Nhật cứu sống. Hiện giờ xem ra còn đi theo Trần Thái Nhật nữa.
Phó Vân Đào giơ tay, kéo Phó Cường ra sau lưng, sự phẫn nộ trên khuôn mặt đã vượt cả sự sợ hãi.
"Đôi nam nữ chó má này, hôm nay các người đến đây là muốn làm gì?"
Tiêu Mai hắng giọng.
"Ông câm miệng, hiện giờ tỉnh Nam Hồ không cần một người đứng đầu là con rối như ông, tôi đã quyết định sẽ đối đầu với bố tôi, mọi thứ ở đây đều do em trai tôi giành giật cho tôi, ông có thể cút đi được rồi đấy!"
Phó Vân Đào gân cổ lên, đang định nổi giận, hình như nhớ ra gì đó, liền nở nụ cười nham hiểm.
"Ha ha ha, tôi cũng rất muốn xem nhà họ Tiêu đấu đá nhau, tuy tôi biết tất cả sản nghiệp nhà họ Phó hiện giờ đều đứng tên cô, nhưng sợ rằng muốn đuổi tôi đi cũng không dễ dàng đến vậy đâu".
Vẻ mặt Trần Thái Nhật không chút gợn sóng.
"Ý ông là sao?"
Phó Vân Đào tỏ vẻ không sợ hãi, lấy điện thoại ra.
"Tôi nói cho cô cậu biết, tuy thân phận hiện giờ của tôi chỉ là con rối của nhà họ Tiêu, nhưng ngoài mặt vẫn là người đứng đầu tỉnh Nam Hồ, nếu tôi xảy ra chuyện, sợ là gia chủ Tiêu ở Yến Kinh sẽ không vui".
Ánh mắt Trần Thái Nhật tràn đầy khinh miệt, trong lòng thấy rất buồn cười.
"Ông nghĩ đánh chó phải ngó mặt chủ, ông có công cai quản Nam Hồ giúp bố Tiêu Mai, nên tôi không dám giết ông sao?"
Phó Vân Đào cười sằng sặc.
"Ha ha ha, Trần Thái Nhật, cậu đúng là người thông minh, tôi nói cho cậu biết, tỉnh Nam Hồ là tài sản qua trọng nhất của nhà họ Tiêu ngoài Yến Kinh".
"Nếu tôi xảy ra chuyện, kéo một sợi tóc ảnh hưởng toàn thân, các công ty, hiệp hội, cổ phiếu, món nợ thuộc về nhà họ Phó trên danh nghĩa đều sẽ đại loạn!"
Vẻ mặt Tiêu Mai bình thản, nhìn Phó Vân Đào như nhìn một tên ngốc.
"Loạn thì loạn, dù sao trên thực tế cũng là những thứ thuộc danh nghĩa của tôi, mất khoảng nửa năm là có thể khôi phục trật tự thôi".
"Nửa năm? Cô có biết nửa năm nhà họ Tiêu sẽ tổn thất bao nhiêu tiền không? Ha ha ha, riêng lãi ngân hàng, ít nhất cũng phải mấy tỷ tệ".
Phó Vân Đào càng nói càng hưng phấn, giống như đã có tấm bùa hộ thân.
"Cô có thể không quan tâm, nhưng gia chủ Tiêu rất quan tâm! Nếu các cô động đến tôi, thì chẳng khác gì khiến nhà họ Tiêu bị tổn thất! Chắc chắn gia chủ Tiêu sẽ không tha cho các cô đâu!"
Phó Vân Đào quay sang nhìn Trần Thái Nhật, cáo mượn oai hùm, vẻ mặt ngạo mạn.
"Cậu dám đến gây sự với tôi, coi như cậu giỏi, nhưng cậu dám đối đầu trực tiếp với nhà giàu hoàng kim sao? Cậu dám không? Nhà họ Tiêu ở Yến Kinh chỉ cần một ngón tay cũng có thể khiến cả nhà cậu chết!"
Phó Vân Đào chỉ thẳng mặt Trần Thái Nhật chửi bới, tay giơ điện thoại lên.
"Bây giờ tôi sẽ gọi cho gia chủ Tiêu, tôi muốn xem xem cậu giỏi đến mức nào! Chờ lát nữa cậu thử nói một câu bố láo xem nào!"
Dứt lời, ánh mắt Phó Vân Đào đầy hưng phấn, kích động gọi cho một số điện thoại.
Trần Thái Nhật quay đầu nhìn Tiêu Mai đang tức giận.
"Điện thoại của bố chị kìa, chị muốn nói gì không?"
Tiêu Mai im lặng, hai tay ôm eo Trần Thái Nhật, đầu dựa vào lòng anh, khẽ lắc đầu.
Đã rõ rồi.
Tiêu Mai đã hoàn toàn thất vọng về người bố này.
Cho dù Trần Thái Nhật đối đầu với Tiêu Nam Thiên, thì Tiêu Mai cũng không có bất cứ cảm xúc gì, vẫn toàn tâm toàn ý theo Trần Thái Nhật.
Tút tút.
Phó Vân Đào sáng mắt lên.
Điện thoại được kết nối.
"A lô, gia chủ Tiêu, tôi là Tiểu Phó đây, bây giờ cô con gái yêu quý của ông đang dẫn theo một thằng ất ơ, muốn đến Nam Hồ gây sự với tôi, ông xem nên làm thế nào?"
"Được, được, tôi đưa điện thoại cho cậu ta".
Dứt lời, ông ta chìa điện thoại ra.
"Trần Thái Nhật, chẳng phải cậu có bản lĩnh lắm sao? Cậu có dám nghe điện thoại của Tiêu Nam Thiên, nhà giàu hoàng kim không?"
Trần Thái Nhật chẳng thèm quan tâm đến kẻ ngông cuồng này, cầm lấy điện thoại.
"A lô".
"Trần Thái Nhật đúng không?"
"Ông biết tôi sao?"
"Hừ... vốn dĩ không biết đâu, nhưng con ranh Tiêu Mai kia lại đi theo cậu, tôi coi như cậu ở rể nhà họ Tiêu là được".
"Gia chủ Tiêu, tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi".
"Đừng nói mấy chuyện vô dụng đó, Phó Vân Đào không đến lượt cậu động vào đâu, đó là con cờ quan trọng của nhà họ Tiêu tôi, một người ngoài như cậu thì cứ yên phận ăn bám nhà họ Tiêu đi, đừng có dã tâm quá lớn".
Trần Thái Nhật trầm mặc một giây.
"Tiêu Nam Thiên, Phó Vân Đào ba lần bảy lượt muốn giết tôi, còn giam nhốt con gái ông bao nhiêu năm, vậy mà ông còn muốn giữ ông ta lại sao?"
Đầu bên kia vang lên tiếng cười lạnh lùng thô lỗ.
"Hừ, ai có giá trị lợi dụng, thì đương nhiên được giữ lại. Con ranh Tiêu Mai kia đúng là đồ mất giá, còn chẳng đáng giá bằng Phó Vân Đào, tóm lại là cậu có thể cút về An Thành được rồi đấy".
"Nếu tôi nhất quyết muốn động đến Phó Vân Đào thì sao?"
"Ha ha, ngông cuồng, có giỏi cậu động vào thử xem".
Trần Thái Nhật quay đầu lại, nhìn Phó Vân Đào dương dương đắc ý, vẻ mặt mỉa mai, còn đang giơ ngón giữa với anh, anh bất lực lắc đầu.
Tay phải anh đột nhiên vung lên một cái tát.
Bốp!
Phịch!
Rầm!
Tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên.
"Gia chủ Tiêu, Phó Vân Đào chết rồi, chúng ta gặp nhau ở Yến Kinh nhé".
Tút, điện thoại đã bị ngắt.
- -------------------