Đùa sao, những người thuộc gia tộc hoa mẫu đơn!
Nhà họ Ninh ở Yến Kinh lâu như vậy rồi nên cũng có hiểu biết vô cùng sâu sắc về thứ bậc nghiêm ngặt giữa các nhà giàu hoàng kim.
Mặc dù đối với người ngoài mà nói thì nhà giàu hoàng kim là sự tồn tại khó mà với tới được.
Thế nhưng nếu như nói một cách ví von thì cảm giác bên trong nội bộ nhà giàu hoàng kim chính là:
Mỗi lần tiến lên một bậc đều có thể so sánh với việc leo từ đồng bằng lên trên đỉnh Everest, rõ ràng chỉ là điều viển vông.
Ninh Vinh Lễ thậm chí còn chưa từng gặp những người nắm quyền hành của gia tộc hoa mẫu đơn.
Còn về thân phận của Trần Thái Nhật, hiện tại ông ta không có bất cứ hoài nghi gì cả.
Bởi vì đã có cậu chủ Viên cũng có thân phận nhà giàu hoàng kim đảm bảo rồi!
Nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ của Viên Hoa thì sao có thể là giả được chứ?
Viên Hoa đi theo phía sau, biểu cảm bối rối lại xoắn xuýt, trong lòng cũng vô cùng sợ hãi.
Mấy trăm người mặc đồ đen nhà họ Ninh cùng đồng thanh: “Khách quý nhà họ Ninh”, vô cùng kính nể thân phận cao quý đẳng cấp của Trần Thái Nhật.
Bây giờ Viên Hoa chẳng nghĩ gì khác, chỉ sợ Trần Thái Nhật đến tìm mình tính sổ.
Tình địch này hơi mạnh rồi đây!
Nhưng nếu rời đi ngay thì hình như không được thích hợp cho lắm, cứ coi như đến nhà họ Ninh ăn bữa cơm, lượn lờ một vòng rồi chuồn đi là được.
Ninh Vinh Lễ dẫn Trần Thái Nhật đi vào bên trong biệt thự nhà họ Ninh.
Bên ngoài cửa một căn phòng được bài trí kiểu Trung, mười mấy nữ vệ sĩ thoạt nhìn võ công không tồi đang đi tuần tra, Ninh Vinh Lễ vừa đến, bọn họ đã đồng loạt nghiêm chào rồi nhường vị trí.
Ninh Vinh Lễ nhìn Trần Thái Nhật cười áy náy.
“Con gái tôi gần đây hơi thất thường, để tôi gọi nó ra gặp cậu”.
Nói xong ông ta gõ cửa nhẹ nhàng.
“Yên Nhiên, chuẩn bị rồi mau ra ngoài đi, có khách quý thật đến nhà đây này!”
Vài giây sau, một giọng nói trong veo như tiếng chim vàng oanh vang lên từ bên trong phòng.
“Bố à, trái tim con đã nguội lạnh rồi, không muốn gặp ai nữa cả!”
Ninh Vinh Lễ đỏ mặt, cẩn thận liếc nhìn Trần Thái Nhật, thấy anh không nổi giận thì thầm cảm khái trong lòng.
Sự tiết chế của con cháu gia tộc tối cao quả đúng là không tồi.
Đối với nhà họ Ninh mà nói, thật ra nếu như con gái có thể gả cho một gia tộc như vậy thì cũng là một chuyện vui lớn.
Nghĩ đến đây, Ninh Vinh Lễ đột nhiên cảm thấy vui vẻ.
Lại gõ cửa ba lần.
“Con bé này, mau ra đây! Cậu chủ đến đây ngày hôm nay đặc biệt đã tới trước cửa muốn gặp con, thành ý của người ta như vậy, con không thể tuỳ hứng thêm được nữa, nếu không bố sẽ nổi giận thật đấy!”
Giọng nói bên trong phòng của Ninh Yên Nhiên càng trở nên cáu giận.
“Không phải là Viên Hoa sao? Con không gặp đâu, con đã nói rồi, con chẳng có một chút cảm giác gì với anh ta cả!”
Ninh Vinh Lễ và Viên Hoa đứng bên ngoài cửa liền trở nên vô cùng bối rối.
Ninh Vinh Lễ bối rối vì sợ Trần Thái Nhật không vui.
Viên Hoa bối rối là do cảm thấy mất mặt khi bị phụ nữ ghét bỏ, thế nhưng vì Trần Thái Nhật đang ở đây, không hiểu vì sao mà hắn lại có cảm giác muốn thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Vinh Lễ hít sâu, hoàn toàn bộc lộ vẻ uy nghiêm của một người bố, dùng sức lực không nhẹ gõ mạnh cửa thêm ba lần.
“Yên Nhiên, bố nói cho con biết, hôm nay là một cậu chủ có thân phận vô cùng cao quý khác đến đây, con nhất định phải ra ngoài gặp mặt, nếu con còn tuỳ hứng nữa thì bố sẽ nặng tay đấy!”
Ninh Yên Nhiên bên trong khẽ hừ một tiếng, thể hiện sự bất mãn của bản thân.
Ngay sau đó vang lên âm thanh thu dọn đồ đạc và xỏ dép.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Cùng với tiếng bước chân khẽ khàng ngày càng gần.
Cọt kẹt.
Cánh cửa phòng kiểu Trung trước mặt được mở ra, một bóng hình xinh đẹp nhẹ nhàng xuất hiện.
Mái tóc dài tuỳ ý xoã một bên vai, ngũ quan tinh xảo như một đoá hoa, đôi mắt sáng như ánh sao, môi hồng mũi cao, hai má đầy đặn phúng phính.
Người đẹp số một Hoa Hạ lại tuỳ ý đứng ở đấy như thế, vậy nhưng vẻ phong tình và mê hoặc vô hạn vẫn khiến cho người khác phải thấy chói mắt.
Bộ đồ ngủ thoải mái vẫn không thể che đậy được cơ thể xinh đẹp, hai tay cô ấy khoanh lại, vẻ mặt bất mãn.
“Bố à! Bây giờ con không muốn gặp bất kỳ ai, trừ phi bố thả con ra cho con đi tìm sư…”
Mới nói được một nửa, đôi mắt của Ninh Yên Nhiên đột nhiên mở to, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, suýt nữa hét lớn.
Vào thời điểm mấu chốt nhất, Trần Thái Nhật nheo mắt rồi đột nhiên giơ ngón trỏ ra.
Ninh Yên Nhiên kêu lên một tiếng, bả vai chạm nhẹ vào đâu đó.
Thế nhưng ngay sau đó, căn bản không buồn để ý chuyện này, cô ấy ngẩng đầu lên, gương mặt ngập tràn vẻ hưng phấn và vui mừng, chỉ Trần Thái Nhật rồi hét toáng lên:
“…”
Không có tiếng?
Ninh Yên Nhiên liền ngây ra.
Ninh Vinh Lễ và những người khác cùng ngơ ngác.
Vì quan tâm đến sức khoẻ của con gái nên Ninh Vinh Lễ liền hỏi.
“Yên Nhiên, con không sao chứ, có phải cổ họng hơi khô không?”
Ninh Yên Nhiên đỏ mặt, dáng vẻ gấp gáp, mở to cái miệng nhỏ nhưng lại không thể phát ra được bất kỳ tiếng động gì, chỉ có thể chỉ vào Trần Thái Nhật và trợn trừng mắt.
Trần Thái Nhật làm động tác “không cần nói chuyện, nhìn theo tôi mà làm” từ một góc độ không dễ lộ ra.
Ninh Yên Nhiên liền ngừng lại.
Là một cô gái thông minh, vừa nhìn biểu hiện của Trần Thái Nhật, Ninh Yên Nhiên đã lập tức phản ứng trở lại.
Sư phụ đang muốn làm gì vậy nhỉ?
Đứng ở đó ngu ngơ một giây, Ninh Yên Nhiên đột nhiên lộ ra một nụ cười tinh nghịch, nhìn Trần Thái Nhật bằng ánh mắt lanh lợi.
Cô ấy quay đầu lại nhìn Ninh Vinh Lễ, chỉ vào miệng mình rồi lắc đầu.
“Ơ? Bây giờ họng con đang không thoải mái à?”
Ninh Yên Nhiên gật đầu.
Trần Thái Nhật đứng phía sau ung dung lên tiếng.
“Không sao đâu gia chủ Ninh, họng Yên Nhiên không được khoẻ thì không cần bắt cô ấy phải nói chuyện, lý do chính tôi đến đây hôm nay là để bàn bạc với ông, hay là chúng ta cùng đến bàn ăn rồi nói tiếp nhé”.
Ninh Vinh Lễ nghĩ cũng thấy đúng.
Hình như đối phương đến vì muốn kết thông gia, vậy thì gặp Yên Nhiên chỉ là một mặt, nói chuyện với mình mới là quan trọng.
“Cũng được, mời cậu sang bên này”.
Nói xong thì quay sang nói với Ninh Yên Nhiên phía sau lưng.
“Con cũng theo qua đây, đây là chuyện chung thân đại sự của con”.
Gương mặt xinh đẹp của Ninh Yên Nhiên lộ ra ánh mắt mơ màng đáng yêu, khẽ cười rồi đi theo.
…
Trong phòng tiệc nhà họ Ninh.
Trần Thái Nhật được Ninh Vinh Lễ mời vào bàn chủ toạ.
Khi Ninh Yên Nhiên phát hiện ra thái độ này của bố thì hai con mắt trợn tròn cả lên, nhưng khổ một nỗi không có cách nào nói chuyện, chỉ đành ngơ ngác ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.
Viên Hoa ngồi ở ghế cuối cùng, cắm mặt ăn linh tinh.
Ninh Vinh Lễ và Trần Thái Nhật cùng kính nhau một ly rượu.
“Chàng trai, hôm nay cậu đến đây quả là vinh hạnh to lớn đối với nhà họ Ninh, cậu có lời gì thì cứ việc nói thẳng”.
Trần Thái Nhật mỉm cười, liếc nhìn Ninh Yên Nhiên.
“Gia chủ Ninh khách sáo quá, hôm nay tôi mạo muội tới đây chủ yếu là muốn bày tỏ cho ông biết tâm ý của mình với cô Ninh, duyên phận do trời định, mặc dù tôi có lòng nhưng cũng cần phải hỏi ý nhà họ Ninh”.
Với Ninh Vinh Lễ và Viên Hoa, câu nói này là đang nhắc đến việc kết thông gia.
Ninh Yên Nhiên đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng, khẽ mỉm cười.
Xem ra bố cũng có lo lắng cho chuyện mình nhận sư phụ, nhưng mà cũng không hoàn toàn phản đối.
Trần Thái Nhật mỉm cười.
“Chuyện này tôi hoàn toàn hiểu được, vậy thì thế này đi, nếu như tôi đã gặp cô Ninh, hai bên cũng có ấn tượng đầu tiên rồi, gia chủ Ninh cứ hỏi ý kiến của con gái ông xem có tình nguyện theo tôi không”.
Ninh Vinh Lễ sững sờ.
Cậu chủ này đúng là nhanh mồm nhanh miệng, chuyện kết thông gia cứ thế mà nói thẳng ra, không khéo léo một chút hay sao?
Nhỡ con gái mình từ chối công khai, vậy thì tình cảnh sẽ khó coi lắm đây.
Ninh Yên Nhiên đứng bên cạnh lại tỏ ra điềm nhiên, trong lòng kỳ quái.
Mình đã đi theo sư phụ học võ công từ lâu rồi, có cái gì mà không tình nguyện cơ chứ?
Suy nghĩ trong lòng hai bố con hoàn toàn là hai chiều hướng khác nhau.
Ninh Vinh Lễ quay đầu lại, vẻ mặt khó xử nhìn con gái Ninh Yên Nhiên.
“Con gái, đây là lần đầu con gặp cậu ấy, bố vẫn sẽ tôn trọng ý kiến của con. Đây là chuyện đại sự cả đời của con, con nghiêm túc nói cho bố biết có tình nguyện đi theo cậu chủ này không?”
Ninh Yên Nhiên ngây người, không hề do dự.
Dứt khoát gật đầu.
- -------------------