Cơ thể của Trần Thái Nhật bị trói bằng những sợi xích thép dày đặc như một chiếc “áo giáp”, nhưng nhanh chóng sụp đổ trong tích tắc.
Gỉ sắt và vụn sắt bay tứ tung trên bầu trời, một vài viên còn đập thẳng vào mặt Vương Phi.
Cao thủ hạng bảy Vương Phi chưa bao giờ xấu hổ như vậy.
Đương nhiên là không bị thương, nhưng mặt thì đau!
Rào rào, mưa sắt trút xuống như bão tuyết.
Vương Phi không dám động đậy nên chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Một lúc sau, Trần Thái Nhật thản nhiên cử động vai.
"Đổi một cái khác đi, cái này chả có ý nghĩa gì cả".
Vẻ kinh ngạc và tuyệt vọng hiện rõ trên gương mặt nghiêm nghị của Vương Phi.
"Tôi vẫn không tin!"
Là gia tướng của gia tộc hoa mẫu đơn bậc nhất thuộc nhóm nhà giàu hoàng kim, Vương Phi vốn có tính tình kiêu ngạo, tự cao tự đại.
Ngoại trừ chủ nhân Tiêu Kình, cả Yến Kinh này, cậu ta chưa từng phục bất cứ ai.
Nhưng lúc này, Vương Phi có chút bối rối.
Người đàn ông trước mặt rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Đập vỡ sắt vụn chỉ với một lực nhỏ, điều này chỉ có một cao thủ tuyệt đỉnh mới làm được.
Vương Phi không khỏi dán mắt vào cây cột kim loại mà lúc nãy Trần Thái Nhật chỉ vào.
To đùng, trông giống như gậy Như Ý.
Ý nghĩ này quá vớ vẩn, Vương Phi lập tức lắc đầu.
Trần Thái Nhật nở nụ cười khinh thường.
"Quên đi, trông bộ dạng khó xử của cậu, tôi tự làm".
Dứt lời, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vương Phi, anh bước thẳng tới cây cột gang dày và rộng.
Sau đó... xé toạc nó ra.
Hai mắt Vương Phi trố ra, miệng há rộng vừa đủ nhét một lon Coca.
Trần Thái Nhật thực sự đang xé gang bằng tay!
Tựa như đang xé bánh mì.
Cây cột cực kỳ cứng và vững chắc để chống đỡ cây cao chót vót, lúc này lại trông thật yếu đuối.
Trần Thái Nhật hợp nhất ngón tay lại thành một thanh kiếm.
Vừa cắt, vừa đào, vừa kéo.
Tia lửa bắn ra tung tóe, giống như bị máy cắt điên cuồng chà xát.
Có một sức mạnh lớn đào xuống.
Sau đó mặc kệ xung quanh mà bắt đầu nhào.
Cứ như đang nhào đất nặn.
Vương Phi rụi mắt, lắc đầu liên tục.
Cậu ta không nhịn được mà bước đến cây cột sắt đã được đào non nửa, dùng tay gõ một cách ngập ngừng.
Keng keng!
Tiếng kim loại vang lên, thật đến mức không thể thật hơn được nữa.
Đợi đến lúc bình tĩnh lại, Trần Thái Nhật lại một lần nữa thuần thục điều chỉnh, nhào thành một chiếc áo sắc cạnh, vừa dày vừa nặng, phong cách đầy cục mịch!
Sau đó tiện tay mặc lên người.
Trần Thái Nhật hài lòng gật đầu.
"Đi thôi, cũng coi như là cậu hoàn thành nhiệm vụ".
Nói xong trực tiếp sải bước đi về phía trước, mặc kệ Vương Phi vẫn còn đang sững sờ ở đằng sau.
"Ôi! Chờ tôi với".
Vương Phi vội vàng chạy theo, đầu đầy mồ hôi.
...
Cả hai đi bộ hàng trăm mét, Trần Thái Nhật không nói lời nào.
Trên con đường nhựa rộng thênh thang, có ba tảng đá khổng lồ màu đen xám nằm chắn ngang, cắt ngang con đường.
Một cối xay đá có kích thước bằng cả một trang trại.
Tảng đá thứ hai trông giống như một chiếc lốp xe tải hạng nặng.
Tảng đá cuối cùng là lớn nhất, có khối lượng ngang với phần đầu xe lu.
Mấy tảng này nhẹ hơn một nghìn cân, còn tảng nặng nhất có lẽ là vài tấn.
Vương Phi nở nụ cười.
"Anh Trần, cậu chủ Tiêu nói, chỉ cần..."
Vương Phi chưa kịp nói xong bỗng như bị sặc, miệng mở to, mặt mũi đỏ bừng.
Trần Thái Nhật hoàn toàn không quan tâm đến cậu ta, anh đi thẳng, dùng đầu ngón tay nhặt ba tảng đá lớn rồi lần lượt ném xuống hồ nước nhân tạo bên đường.
Bùm!
Sóng nước dạt dào.
Chỉ cần những tia nước bắn tung tóe thôi đã bao phủ toàn bộ cây xanh vỉa hè.
Còn tảng đá cuối cùng, không khác gì đầu con xe lu, Trần Thái Nhật tìm được một góc thích hợp, sau đó dùng hai ngón tay ném đi, quá trình này mất thêm một giây.
"Vừa rồi cậu nói cái gì? Tôi nghe không rõ".
Trần Thái Nhật quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu.
Vương Phi im lặng trong một giây, tiêu hóa hết những gì mình thấy hôm nay.
"Không có gì cả, mời anh, cậu chủ Tiêu ở phía trước".
Khuôn mặt của Trần Thái Nhật hiện rõ vẻ không hài lòng.
"Tiêu Kình này, cứ thích ra uy cơ, nếu không phải vì nể mặt chị cậu ta, tôi nhất định phải cho cậu ta biết thế nào là cạp đất mà ăn”.
Trần Thái Nhật đưa tay ra nhanh như chớp, ngay lập tức bóp lấy cổ Tiêu Kình.
Giống như kéo một con gà con, hai ba bước liền bị kéo đến bên hồ, bởi vì Tiêu Kình vùng vẫy, trên mặt đất bị cày thành một đường khá sâu.
Anh dùng tay giữ đầu, sau đó ấn xuống nước.
"Tỉnh táo lại đi! Còn tiếp tục bày trò ra uy với tôi nữa thì đến chị cậu cũng không bảo vệ được cậu đâu!"
"Ực, ực..."
- -------------------