Mục lục
Chiến Thần Ngày Trở Lại - Trần Thái Nhật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng với tiếng hô lớn này, trên con đường đi bộ bên ngoài quảng trường vang lên tiếng niệm Phật.



"A di đà Phật!"



Một đội hình nhà sư xếp hàng chỉnh tề, đang chậm rãi bước về phía cổng chính.



Nhà sư dẫn đầu mặt trắng râu dài, tuy già nhưng rất khỏe mạnh, tuổi tác đã cao mà đôi mắt vẫn còn tinh anh, giơ tay nhấc chân đều mang lại cảm giác uy nghiêm.



Đó chính là đại trưởng lão chủ tịch của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ, trụ trì Đại Lâm Tự, đệ nhất cao thủ hạng chín đương thời - Không Huyền phương trượng.



Một hòa thượng áo xanh mặt mũi sáng sủa, nhìn chỉ mới hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt bình thản, đi theo phía sau, đây chính là người đứng đầu hạng bảy bảng xếp hạng lực chiến, từng đảm nhiệm việc đón khách trong hội đấu võ thuật thế giới - hòa thượng Không Diệp. .
truyện ngôn tình



Đi sau hai người là đội ngũ mười tám nhà sư, ai cũng là long tinh hổ mãnh, mặc đồ nhà sư màu nâu vàng, một tay làm Phật lễ.



Những nhà sư này đều có làn da màu đồng cổ, trên người ai cũng tỏa ra hơi thở chinh phạt mạnh mẽ, cả nhóm người chậm rãi bước vào mà mang lại cảm giác áp lực chẳng khác gì thiên quân vạn mã xông pha chiến trường.



Có võ sĩ hiểu biết ở bên cạnh thấp giọng kêu lên.



"Thập Bát Đồng Nhân của Đại Lâm Tự!"



Tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao, tỏ vẻ kinh ngạc.



Dưới sự dẫn đầu của đệ nhất cao thủ hạng chín, Đại Lâm Tự tỉnh Trung Châu gần như đã mang đội hình mạnh nhất tới đây.



Võ tự nghìn năm, quả nhiên khí thế bất phàm.



Không Huyền dẫn đầu, trên đường đi, thỉnh thoảng lại có võ sĩ chào hỏi, ông ấy có thái độ rất ôn hòa, chào hỏi lại từng người một.



Là chủ tịch của liên đoàn võ thuật, Không Huyền phương trượng đức cao vọng trọng, có danh tiếng rất cao trong giới võ sĩ.



Hầu hết các võ sĩ có mặt đều tỏ vẻ sùng kính, hôm nay có thể tận mắt chứng kiến phong thái của ông ấy, quả là không uổng chuyến đi này.



Các nhà sư tiến vào, các khách khứa ở ngoài cổng cũng vây lại hóng hớt.



Công phu dưỡng khí của Không Huyền và Không Diệp rất tốt, lần lượt đáp lễ chào hỏi những người bình thường xung quanh.



Đi đến giữa quảng trường.



Khúc Lan Phi tiến lên, hơi cúi người.



"Đại trưởng lão".



"Khúc thí chủ có lễ, cô đây là..."



Không Huyền phương trượng đột nhiên phát hiện ra "người chôn một nửa" ở xa xa.



Tiêu Vân Phi nhìn thấy thần tượng đã đến, vẻ mặt liền kích động, ở xa hét lên.



"Không Huyền đại sư, cứu tôi ra với!"



Trụ trì của Đại Lâm Tự nhíu mày, bước tới.



"Tiêu... Tiêu thí chủ, cậu đang làm gì vậy?"



Tiêu Vân Phi cũng không quan tâm đến thể diện nữa, bây giờ có thể thoát khỏi chỗ này mới là điều quan trọng nhất.



"Là Trần Thái Nhật ấn tôi xuống đây, đại sư mau cứu tôi với!"



Không Huyền đại sư cũng tỏ vẻ đã hiểu.



"Thì ra là thế, ha ha ha, cậu chờ chút nhé, cậu Trần sắp tới rồi, nếu tâm trạng cậu ấy tốt thì sẽ thả cậu ra thôi, tôi không dám tự tiện làm theo ý mình".



Tiêu Vân Phi sửng sốt, cảm thấy nghi ngờ cuộc đời.



Đúng lúc này, một người mặc vest đen chạy tới, là người của nhà họ Hoàng.



Anh ta đến trước mặt Không Huyền, cung kính cúi người.



"Không Huyền đại sư, mời ông vào khu khách VIP nghỉ ngơi".



Lão hòa thượng lắc đầu.



"Cứ từ từ, người làm chủ tỉnh Trung Châu còn chưa đến, tôi chờ ở đây một lát".



Ông ấy vừa dứt lời, tất cả mọi người há hốc miệng.



Ai cũng tưởng rằng trong đoàn đại biểu của tỉnh Trung Châu đã có phương trượng Đại Lâm Tự, thì người dẫn đầu, người làm chủ chắc chắn là Không Huyền.



Vậy mà ông ấy lại nói mình không phải người làm chủ? Hơn nữa còn muốn đích thân đứng chờ?



Bất kể là người bình thường hay võ sĩ các nơi, lúc này đều cảm thấy tò mò.



Trung Châu còn có cao thủ khác sao?



"Hừ, đê tiện thấp kém, lão hòa thượng, bây giờ ông cũng rớt giá rồi!", giữa không trung đột nhiên vang lên một giọng nói giễu cợt vô cùng ngông cuồng.



Mọi người có mặt bỗng cảm nhận được một luồng áp lực giáng từ trên trời xuống, khiến người ta không thở nổi.



Đồng tử Không Huyền co lại, ngẩng đầu lên nhìn, khẽ mỉm cười.



"Cừu thí chủ, nếu đã đến thì mau xuất hiện đi!"



Một tiếng hừ lạnh lùng vang lên.



Đột nhiên, một trận gió mạnh thổi qua, tất cả mọi người nhìn thấy một cái bóng đen lơ lửng giữa không trung, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, chậm rãi hạ xuống đỉnh một cây lộc vừng cổ thụ ở quảng trường.



Trên cây, có một cành cây nhỏ chìa ra ngoài hai ba mét, nhìn chỉ to bằng ngón cái.



Nhưng cái bóng đen lại có thể đứng được ở đầu cành của cành cây nhỏ, lắc lư theo gió, dường như không có trọng lượng.



Người này mặc áo choàng kiểu Hoa Hạ, tóc xõa ra, râu đầy mặt, vẻ mặt rất ngông cuồng vênh váo, đứng chắp tay.



Có người hiểu biết liền kêu lên.



"Xếp thứ hai hạng chín, ma đầu Cừu Kiêu!"



Các võ sĩ lập tức như gặp phải kẻ địch, thậm chí có người nhát gan còn bắt đầu chuẩn bị bỏ chạy.



Khúc Lan Phi lẩm bẩm: "Cái tên cuồng giết người này, sát khí còn nặng hơn cả trước đây".



Cừu Kiêu có công pháp thâm độc, võ công cao cường, rất nhiều năm trước đã chạy đến những vùng chiến loạn ở nước ngoài, nhận các vụ làm ăn ám sát với giá cao, các cao thủ nổi tiếng quốc tế chết trong tay lão ta nhiều không đếm xuể.



Điều này đã khiến danh tiếng của lão trên thế giới còn nổi hơn cả Không Huyền.



Đây gọi là tiếng ác đồn xa.



Lão giết người chỉ có hai mục đích, luyện công và mua vui.



Hoa Hạ cao thủ đông như kiến, lão cũng không thể một tay che trời, nên để được thoải mái, lão lêu lổng ở nước ngoài rất nhiều năm. Không ngờ vì sự xuất hiện của Trấn Quốc Khí mà lão lại về nước.



Ánh mắt Cừu Kiêu lóe lên sự tàn nhẫn, bóng dáng bỗng biến mất.



Lúc mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, một tia sát khí đột ngột ngưng tụ ở phía sau Không Huyền.



Bóng dáng Cừu Kiêu xuất hiện giữa không trung, năm ngón tay lóe lên ánh sáng của kim loại, chụm lại thành vuốt, chụp vào đầu Không Huyền.



Ai nấy đều hít vào khí lạnh.



Nhanh quá!



Vẻ mặt Khúc Lan Phi cũng sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp đầy hốt hoảng.



Đúng lúc này.



Bóng dáng của Không Huyền đột ngột lóe lên.



Cừu Kiêu biến sắc, vồ hụt, lập tức ngã xuống đất, rồi cảm thấy nguy hiểm ập đến.



Không biết từ lúc nào, Không Huyền phương trượng đã xuất hiện sau lưng Cừu Kiêu, hai ngón tay giơ ra, mang theo sức mạnh to lớn đủ để xuyên thủng đá vàng.



Bởi vì ngón tay này, trong không khí vang lên tiếng lách tách khi phá vỡ rào cản âm thanh, dường như mọi người nhìn thấy không gian xung quanh hai ngón tay của Không Huyền cũng trở nên méo mó.



Cừu Kiêu gầm lớn, cũng giơ một ngón tay ra.



Keng!



Một tiếng va chạm của kim loại chấn động màng nhĩ vang lên, mọi người đều cảm thấy tai mình rất đau.



Cả Cừu Kiêu và Không Huyền đều lùi lại hai bước.



Sắc mặt Không Huyền không đổi, hai tay chắp lại với nhau.



Ngón tay của Cừu Kiêu hơi co giật, sắc mặt lạnh lẽo.



Cạch!



Mặt đất giữa hai người đột nhiên vang lên tiếng gạch đá nứt vỡ.



Bắt đầu từ điểm hai người giao đấu, mặt đất kéo dài gần năm mươi mét theo chiều ngang, đột nhiên sụp xuống thành một cái hố sâu nửa mét.



Chỉ giao đấu bằng một ngón tay thôi.



Uy lực của sóng xung kích có sức phá hoại bằng một trận động đất.



Mọi người có mặt lại càng có hiểu biết sâu sắc hơn về cao thủ tuyệt thế.



Cừu Kiêu nhếch mép cười khẩy: "Hừ, không thụt lùi nhỉ?"



Không Huyền lắc đầu, không thèm để ý đến lão.



Đúng lúc này, một trận rung chuyển truyền từ xa tới.



Không Huyền biến sắc, vẻ mặt cung kính: "Đến rồi".



Nói xong, ông ấy vội vàng tiến lên đón.



Cừu Kiêu nhíu mày, nhìn về phía phát ra âm thanh.



Mọi người cũng nhìn theo.



Nhìn thấy cảnh tượng gần đó, có người liền kinh ngạc kêu lên.



"Trời ạ! Đây là gì vậy?"



Nơi đó xuất hiện một thứ mà tất cả mọi người đều không ngờ đến.



Một chiếc... thuyền!



Thuyền lớn!



Giống như thuyền chiến căng buồm làm từ gỗ trong thời đại hàng hải vậy.



Dài khoảng năm mươi mét, hai đầu cao ở giữa thấp, cao bằng ba bốn tầng.



Chiếc thuyền giương cánh buồm trắng tinh, chẳng khác gì một tòa nhà cao tầng di động, chậm rãi tiến về phía trước.



Ai nấy đều không dám tin vào mắt mình.



Đến Cừu Kiêu cũng tỏ vẻ kinh ngạc.



Trong đầu mọi người đều có một suy nghĩ.



Sao thuyền có thể đi trên đất liền chứ?



Nhìn kĩ mới phát hiện ra manh mối.



Đáy thuyền dày rộng được một khung thép dày nặng để nghiêng chống đỡ, khung thép lại được hàn lên một tấm thép có diện tích siêu lớn, dày khoảng nửa mét, dài rộng khoảng năm mươi mét.



Tấm thép đã được xử lý đặc biệt, bên dưới còn lắp rất nhiều bánh xe đa năng tiếp đất chịu lực.



Phía trước tấm pallet còn lắp thêm một khuôn kéo xe, hai mươi mấy chiếc xe việt dã với mã lực khổng lồ lái đằng trước, tiện kéo theo tấm thép di chuyển.



Con thuyền được lái như vậy đấy!



Tất cả mọi người ở đây đều phải há hốc miệng.



Tiêu Vân Phi bị chôn nửa người dưới đất, ánh mắt đờ đẫn, miệng lẩm bẩm: “Còn có thể… chơi như vậy sao?”



Trên thuyền đứng đầy những người áo đen, phải hơn bốn trăm người.



Mọi người đứng trên thuyền đột nhiên giơ hai tay lên, đồng thanh hô to.



“Chúc mừng sinh nhật cô chủ nhà họ Hoàng! Chúc mừng!”



Chấn động màng nhĩ!



Một bóng dáng cao to đứng trên mũi thuyền gần lan can, hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống tất cả mọi người trên quảng trường.



Lúc này, vô số khách mời đều vô cùng chấn động, vẻ mặt sững sờ, ai nấy đều nghển cổ, nhìn chằm chằm người trước thuyền, nhìn mãi mà không thấy mệt.



Bóng dáng đứng ở mũi thuyền ánh mắt tỏ vẻ hài lòng, khẽ mỉm cười.



“Trần Thái Nhật, thành phố An Thành tỉnh Trung Châu, đến chúc mừng đây!”



- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK