Tôn Du dẫn đầu đám người, quay đầu nhìn về phía Hoàng Thừa.
“Tôi là người đầu tiên bày tỏ thành ý với bác Hoàng, vị trí ở rể này, nhà họ Tôn chúng tôi đương nhiên là ứng viên số một, mọi người mời xếp sau!”
Tôn Du vừa khởi xướng, lập tức dấy lên sự bất mãn của những người có mặt ở đó.
“Dựa vào đâu mà anh đứng đầu chứ, anh cho rằng đây là đến nhà hàng gọi món hay sao mà còn tính thứ tự trước sau?”
“Đúng vậy, thành ý nhà họ Tôn của anh cũng chỉ tám mươi phần trăm gia sản thôi mà! Nhà họ Chu chúng tôi có thể dùng chín mươi phần trăm gia sản để làm lễ vật!”
Sắc mặt Tôn Du càng lúc càng khó coi, tức giận chỉ vào cậu ấm nhà họ Chu mắng.
“Chu Bằng, bớt giả vờ với tôi đi, nhà họ Chu của anh cho dù bán hết toàn bộ tài sản thì có tới hai mươi tỷ tệ không? Bớt văn vẻ lại, cút sang một bên đi!”
Hắn vừa nói xong, mặt mũi Chu Bằng lập tức đỏ bừng.
“Anh có tiền thì ghê gớm lắm sao?”
“Có tiền không có gì ghê gớm ư? Anh không phục thì vậy đưa tôi mười tỷ tệ để tôi thay anh đi quyên góp”.
Tôn Du lập tức phản bác lại, dần dần cũng không chú ý tới phong độ, lịch lãm gì nữa.
Chu Bằng cũng cạn lời.
Tôn Du thắng một trận, vẻ mặt càng thêm đắc ý.
“Còn ai không phục nữa không, các người có gì vượt qua được nhà họ Tôn không? Đem ra thể hiện đi?”
Bên cạnh là cậu ấm nhà họ Lý, hắn mặc một bộ lễ phục kiểu Trung đắt đỏ, giữa trời mùa đông mà tay cầm quạt xếp. Vẻ mặt hắn như đã dự tính trước, khinh bỉ liếc nhìn Tôn Du.
“Lý Khánh tôi không phục, Tôn Du, anh cho rằng anh thắng rồi sao?”
Ánh mắt Tôn Du hiện lên vẻ hiếu chiến.
“Nhà anh thì có gì ghê gớm chứ?”
Khuôn mặt Lý Khánh đầy giễu cợt, dáng vẻ cứ như một cao nhân.
“Hừ, anh nhiều nhất cũng chỉ lấy ra được tám mươi phần trăm sản nghiệp mà thôi, nhà họ Lý chúng tôi không chỉ có thể lấy ra bốn mươi tỷ tệ tiền mừng lễ, mà còn có quyền sở hữu ba mỏ vàng ở tỉnh Mông Nội nữa”.
Lý Khánh vừa dứt lời, Tôn Du lập tức nhìn chằm chằm, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Những người xung quanh cũng hết sức kinh ngạc.
Nhà họ Lý quả là giàu có!
Còn có tới ba mỏ vàng ở tỉnh Mông Nội!
Cộng thêm bốn mươi tỷ tiền lễ vật, nếu người nhà họ Lý trở thành con rể thì nhà họ Hoàng sẽ vui mừng đến phát điên!
Còn làm ông trùm tỉnh Lâm Giang gì nữa chứ, nói không chừng có thể trở thành nhà giàu hoàng kim luôn cũng nên!
Đối với những ông trùm các tỉnh mà nói, đây đều là cơ hội ngàn năm có một!
Hai kẻ mạnh liên kết với nhau luôn luôn tốt hơn một mạnh một yếu!
Khóe miệng Hoàng Thừa khẽ giật, rõ ràng cũng bị khí thế của đám người trẻ tuổi dọa cho sợ hãi.
Quạt xếp của Lý Khánh phất lên, tạo ra một luồng gió lạnh.
“Thế nào Tôn Du, tôi nghĩ khả năng của nhà anh cũng chỉ đến mức đó, có muốn tiếp tục nữa không, tôi đây sẽ chơi với anh đến cùng, ha ha ha!”
Ở thành phố Hàng Thành, xếp sau nhà họ Hứa, cũng chỉ có nhà họ Lý là có tiền nhất.
Ngày hôm nay, nhà họ Hứa – gia tộc đứng thứ hai, vì một vài nguyên nhân mà không cử người tới tham dự, Lý Khánh hoàn toàn có đủ vốn liếng và tiền bạc để coi thường Tôn Du về mặt kinh tế.
Tôn Du im lặng vài giây, sau đó khóe miệng nở một nụ cười ranh mãnh.
“Lý Khánh, đây là con át chủ bài của anh sao?”
“Hả?”, Lý Khánh nhướng mày.
Tôn Du cười ha hả, gằn giọng nói: “Anh là người đã từng kết hôn rồi, thì đừng tới đây giả vờ làm trai tơ tham gia cuộc vui nữa”.
Hả?
Mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc.
Sắc mặt Lý Khánh lập tức xám như gan lợn.
“Anh… Anh nói cái gì? Anh đừng có mà ngậm máu phun người!”
“Tôi ngậm máu phun người sao?”, Tôn Du chậm rãi lôi từ trong ví ra một xấp ảnh chụp, giơ lên cho mọi người cùng xem.
“Mọi người nhìn đi, đứa trẻ trong bức ảnh này chính là con của Lý Khánh!”
Chà!
Trong phút chốc, ánh mắt tất cả mọi người đều hiện rõ vẻ mặt hóng chuyện, vô số ánh đèn flash lóe lên, tiếng tách tách chụp ảnh vang lên liên tục bên tai.
Quả nhiên đứa trẻ đáng yêu trong ảnh trông giống Lý Khánh như đúc.
Khuôn mặt Tôn Du nở một nụ cười khó đoán.
“Lý Khánh, trước đây anh từng có vợ, sau khi ly hôn còn có một đứa con, để che giấu chuyện từng kết hôn, mỗi tháng anh còn trả cho vợ cũ một triệu tệ. Tôi nói không sai chứ?”
Quạt xếp trong tay Lý Khánh không phất lên nổi nữa, mặt hắn tái nhợt, cắn chặt răng không nói lời nào.
Trên mặt Tôn Du đột nhiên hiện ra vẻ tàn nhẫn.
“Còn không mau cút đi? Loại người lừa gạt dối trá như anh, đắc tội với nhà họ Hoàng rồi còn định ở đây tham gia buổi kén rể à?”
Lý Khánh sửng sốt, nhìn sắc mặt Hoàng Thừa không mấy thiện cảm ở bên cạnh.
Dù sao nhà họ Hoàng cũng là gia tộc đứng đầu ở tỉnh Lâm Giang, không thể đắc tội được.
“Tôn Du, anh chờ đó cho tôi!”, Lý Khánh đe dọa một câu rồi quay người bỏ đi.
“Còn ai không phục nữa không? Còn ai muốn tranh vị trí con rể nhà họ Hoàng này với Tôn Du tôi nữa không?”
Giờ phút này Tôn Du đã lấy lại nụ cười của kẻ chiến thắng, khiêu khích nhìn về phía những người có mặt.
“Tôi! Tôi… tuy tôi không giàu có như anh, nhưng tôi vẫn muốn cạnh tranh, ngộ nhỡ cô Hoàng thích tôi thì sao?”
Một cậu ấm nhà giàu cao chưa tới mét bảy, tướng mạo tầm thường, giọng nói còn hơi run rẩy, cắn răng bước lên trước.
Tôn Du cười khẩy, rút từ túi quần ra một chiếc gương, đi đến gần người này, khoác vai hắn.
Hai người cùng soi một chiếc gương.
“Nào, tôi cho cậu soi gương để cậu thấy sự khác biệt về ngoại hình giữa chúng ta”.
Cậu ấm tướng mạo trông tầm thường kia liếc nhìn một cái, lập tức che mặt mắng: “Cái này không tính!”
Nói xong, hắn vội vàng bỏ chạy.
Ba trận thắng liên tiếp!
Tôn Du nhếch miệng cười đắc ý, vui mừng khôn xiết.
“Còn ai không? Còn ai không phục nữa? Cảm thấy tiền tài, tướng mạo có thể hơn được tôi thì đứng ra đây!”
Tất cả những người có mặt ở đó đều trố mắt nhìn nhau, không gian bỗng lặng ngắt như tờ.
Quả thực lần này nhà họ Tôn đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Không những không ngại chi tiền, mà Tôn Du còn là một cậu ấm đẹp trai nổi danh.
Ở Hàng Thành này, không thể tìm được người ở rể thứ hai như vậy.
Tôn Du cười lớn, dáng vẻ như nắm chắc chiến thắng trong tay.
Hắn xoay người lại, đối mặt với Hoàng Thừa và Hoàng Thanh Uyển.
“Bác Hoàng, bác thấy thành ý của cháu như vậy đã được chưa?”
Nói xong, hắn nhìn Trần Thái Nhật đang đứng vuốt cằm ăn cam bằng ánh mắt khiêu khích.
Hoàng Thừa cười gượng.
Nhà họ Tôn... liều mạng quá rồi đấy.
Nếu không có Trần Thái Nhật ở đây thì chắc chắn họ sẽ đồng ý, nhưng bây giờ...
Ngược lại, khuôn mặt Hoàng Thanh Uyển không chút cảm xúc, lạnh lùng liếc nhìn Tôn Du, trong ánh mắt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Tôn Du cảm nhận được ánh mắt của Hoàng Thanh Uyển, nên ý thù địch với Trần Thái Nhật lại tăng thêm mấy phần.
Hắn quay đầu đi đến bên cạnh Trần Thái Nhật.
“Anh Trần, cạnh tranh công bằng, nếu anh muốn làm con rể nhà họ Hoàng, vậy lấy con át chủ bài của anh ra đi. Tôn Du tôi sẽ đấu với anh”.
Trần Thái Nhật chớp mắt, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Anh cứ nhất quyết ở rể nhà họ Hoàng mới chịu sao?”
Vẻ mặt Tôn Du đột nhiên trở nên nghiêm túc, giơ ba ngón tay lên trời.
“Tôi Tôn Du xin thề! Chỉ cần nhà họ Hoàng đồng ý để tôi đến ở rể, tôi nhất định sẽ chuyển tám mươi phần trăm gia sản cho nhà họ Hoàng đúng như trên bản hợp đồng! Nếu dám làm trái nhất định sẽ bị sét đánh!”
Trần Thái Nhật tỏ vẻ khâm phục.
“Ừ, thành ý thật đáng khen”.
Hoàng Thanh Uyển ở bên cạnh lo lắng: “Anh Thái Nhật! Anh đang nói gì vậy?”
Trần Thái Nhật ra hiệu trấn an Hoàng Thanh Uyển, xoay người dưới sự chú ý của mọi người.
Mọi người không hiểu lắm, khuôn mặt ngơ ngác nghi ngờ, ngay cả Hoàng Thừa và Hoàng Thanh Uyển cũng không hiểu chuyện gì.
Trần Thái Nhật chậm rãi dẫn tới một người phụ nữ trung niên đang ngơ ngác ở bàn bên cạnh, dáng người thô kệch, mặt to bằng cái đĩa, đưa tới chỗ trai đẹp Tôn Du.
“Thế nào, Hoàng Oánh, bà có thích người chồng này không?”
- -------------------