Genko đứng ở bên cạnh, đầu óc mơ hồ, không nhịn được nói chen vào.
"Đánh người không đau? Vậy mà còn là cao thủ hạng tám sao?"
Miyama Takeshi lắc đầu, từ tốn giải thích.
"Tôi nói anh ta đánh người không đau, chứ không nói là anh ta không đánh chết người, Thỏ vàng từng giao đấu với người khác tổng cộng mười mấy lần trước mặt tôi, không còn bất cứ ai sống sót".
Trần Thái Nhật ra hiệu: "Mày nói tiếp đi, nói cụ thể hơn nữa".
Miyama Takeshi không dám bỏ sót điều gì, miêu tả tỉ mỉ.
"Thỏ vàng giao đấu với người khác, về cơ bản đều dùng tay không, rất ít khi dùng vũ khí, công phu quyền cước lấy tốc độ nhanh chóng làm chủ đạo. Sau khi đánh trúng kẻ địch, lúc đó đối phương sẽ không thấy đau hoặc bị thương, hành động cũng không bị ảnh hưởng gì".
"Nhưng... chỉ cần trúng khoảng năm chiêu liên tiếp của Thỏ vàng, thì kẻ địch sẽ xuất hiện biểu hiện rất lạ, lần lượt bị mù, bị điếc, mất cảm giác đau đớn, có người còn bị câm”.
"Cứ như vậy, cho dù là đối thủ mạnh đến đâu, đánh một lúc cũng trở thành kẻ tàn phế”.
Genko đứng bên cạnh, đôi mắt phượng tỏ vẻ hoài nghi, hỏi Trần Thái Nhật.
"Đại nhân, trong ấn tượng của anh thì Hoa Hạ có loại võ công này không?"
Trần Thái Nhật chớp mắt: "Võ công Hoa Hạ lưu truyền từ xưa có cả nghìn vạn loại khác nhau, tôi cũng không thể biết hết được, ít nhất trong ấn tượng bây giờ của tôi thì tạm thời không có manh mối gì".
Nói xong, anh nhìn về phía Miyama Takeshi.
"Mày giấu thi thể của Dương Hưng ở đâu?"
"Chôn ở một nơi hẻo lánh trong trang viên nhà họ Dương, chắc bây giờ đã thành bộ xương trắng rồi".
"Mày to gan lắm... cứ điểm của Hội Đông Vinh ở đâu?"
"Trụ sở chính ở Yến Kinh, nhưng tôi chưa từng đến đó, hơn nữa có đi cũng không tìm được. Huyền Tự Bộ mà tôi ở thông thường liên lạc ở Đông Hải".
Đồng tử Trần Thái Nhật co lại.
Đông Hải?
"Mày trở về Trung Châu liền trốn đi ngay, là ai gửi tin cảnh báo cho mày?"
Miyama Takeshi cười nhăn nhó, lắc đầu.
"Tôi... cũng không biết, là một con bồ câu đưa thư gửi tin tức cho tôi".
Bồ câu đưa thư?
Trần Thái Nhật và Genko nhìn nhau, vô cùng ngạc nhiên.
"Tôi vừa trở về nhà họ Dương, thì một con bồ câu đưa thư đậu trước cửa sổ phòng tôi, chân còn buộc một tờ giấy, trong giấy ghi tám chữ 'họa lớn ập tới, tử sĩ khó thoát'!"
Miyama Takeshi nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt hoảng sợ.
"Nếu tôi biết thần chết đã đến Trung Châu, thì tôi đã không trở lại Hoa Hạ rồi".
Trần Thái Nhật xoa cằm.
Không ngờ điểm liên lạc của Huyền Tự Bộ Hội Đông Vinh lại ở thành phố Đông Hải.
Bây giờ anh đã xác định được tên có biệt hiệu Thỏ vàng là mục tiêu của mình, nhưng vẫn chưa làm rõ được thân phận thực sự của hắn.
Xem ra anh phải đến Đông Hải chuyến nữa, xem có thể lần theo manh mối, bắt được kẻ cầm đầu Huyền Tự Bộ hay không.
Nói không chừng anh lại có phương thức liên lạc với ba bộ Thiên Địa Hoàng, thậm chí có khả năng nắm được một phần danh sách tổ chức của Hội Đông Vinh cũng nên.
Ánh mắt Trần Thái Nhật khẽ động, tỏ vẻ bất ngờ, dời mắt sang nhìn Miyama Takeshi.
Tử sĩ đã đứt hết tay chân, khóe miệng không ngừng trào ra máu tươi, nhìn có vẻ không cầm cự nổi nữa.
Ánh mắt Trần Thái Nhật dửng dưng, không tiến lên kiểm tra.
Genko đứng ở bên cạnh, khuôn mặt lộ vẻ thương xót.
Vẻ mặt Miyama Takeshi như được giải thoát, lẩm bẩm nói lời trăng trối cuối cùng.
"Thần Rắn, trường tồn vĩnh cửu".
Một lúc sau.
Genko bước tới kiểm tra.
"Đại nhân, hắn chết rồi".
Trần Thái Nhật gật đầu.
"Hắn đã khai nhiều chuyện cơ mật như vậy, cho dù bây giờ tôi không để hắn chết, bắt đến trại tù binh, thì sợ là hắn cũng không sống nổi. Hội Đông Vinh và phía Đông Đảo đều sẽ nghĩ cách xử lý hắn".
Vẻ mặt Genko rất phức tạp, dường như nhớ đến quá khứ của mình, trong lòng thấy buồn bã.
Đây là lần đầu tiên Trần Thái Nhật nhìn thấy Genko để lộ vẻ mặt này.
Trước kia cô ta luôn tỏ vẻ ngoan ngoãn và điềm đạm, chưa từng bộc lộ tâm trạng dư thừa nào khác, dường như chỉ yên tâm làm người giúp việc và tù binh của anh.
Nhưng lúc này, cuối cùng cô ta cũng tỏ vẻ thương cảm.
Khuôn mặt non nớt, vóc dáng nóng bỏng, lại thêm cảm giác phục tùng tự nhiên đặc biệt của phụ nữ Đông Đảo.
Tuy lúc này Genko không rơi giọt nước mắt nào, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thương tiếc.
"Genko, cô còn người thân ở Đông Đảo không?"
Genko sửng sốt, dường như không ngờ Trần Thái Nhật lại hỏi câu này.
"Không ạ, tôi là trẻ mồ côi".
Vẻ mặt Trần Thái Nhật bình thản, đột nhiên búng ngón tay.
Bốp!
Một huyệt đạo dưới sườn Genko bỗng chốc được đả thông.
"Đại nhân, đây là?"
Genko kinh ngạc phát hiện, mình đã lấy lại được công lực đỉnh cao hạng bốn.
Trần Thái Nhật nhìn Genko, chậm rãi nói.
"Tôi từng hứa với cô, chỉ cần cô tìm ra manh mối của các tử sĩ Đông Đảo khác giúp tôi, thì tôi sẽ cho cô một suất trao đổi tù binh, thời gian này cô thể hiện rất tốt".
Vẻ mặt Genko vô cùng kinh ngạc: "Đại nhân".
Trần Thái Nhật xua tay, ra hiệu cho cô ta nghe tiếp.
"Chuyện của Hội Đông Vinh đã có hướng đi đại khái, tôi sẽ đích thân điều tra, ngày mai Tề Vũ sẽ giao cô cho phía chính quyền, sau khi xác nhận thân phận thì trở về Đông Đảo".
Trần Thái Nhật ngừng một lúc, ánh mắt tỏ vẻ nghiêm túc.
“Tên Rắn Thần này có dã tâm rất lớn, một lòng muốn thiết lập lại trật tự của Đông Á, tuy tử sĩ của Đông Đảo các cô có tỷ lệ đột nhập mai phục rất cao, nhưng tỷ lệ tử vong cũng cao nhất trong số các nước".
"Sau khi trở về thì cô hãy tự bảo trọng".
Bỗng chốc Genko cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Tự do!
Từ giây phút lọt vào tay Trần Thái Nhật, cô ta đã chuẩn bị tâm lý cả đời này không thể thoát thân.
Cố gắng làm quen với vai trò người giúp việc, cố gắng coi những việc Trần Thái Nhật sắp xếp là chỉ thị tối cao.
Trải qua một thời gian, bất kể là tâm trạng, tâm lý, hay thói quen, Genko cũng đã hòa nhập hoàn toàn.
Trong khoảnh khắc nào đó, Genko đã không còn cảm thấy sợ hãi nữa, bởi vì cô ta phát hiện, ở bên cạnh Trần Thái Nhật, lại cảm thấy an toàn trước nay chưa từng có.
Bây giờ, Trần Thái Nhật lại đột ngột cho cô ta tự do.
Genko sững sờ.
Sau này nên đi đâu đây?
Về Đông Đảo sao?
Tứ cố vô thân!
Tiếp tục quay lại nghề cũ, trở thành một tử sĩ nhỏ bé dưới trướng Rắn Thần sao?
Cô ta nhìn sang bên cạnh, trên thi thể của Miyama Takeshi, đồng tử đã giãn ra.
Đột nhiên, cả người Genko bắt đầu run rẩy, dường như có một sự sợ hãi vô danh đang dần áp sát.
Phịch.
Genko quỳ xuống trước mặt Trần Thái Nhật.
"Đại nhân! Xin anh đừng đuổi tôi đi!"
Trần Thái Nhật nhướng mày, tỏ vẻ bất ngờ.
"Được trở về quê không tốt hơn sao?"
Genko ngẩng khuôn mặt thanh tú lên, trên khuôn mặt xinh đẹp mang phong cách Đông Đảo, nước mắt giàn giụa.
"Tuy Genko là người Đông Đảo, nhưng từ nhỏ được huấn luyện ở tổ chức, không vướng bận gì, chớp mắt đã mấy năm trôi qua, những đồng đội từng chấp hành nhiệm vụ cùng tôi đã chết cả rồi..."
"Những ngày tháng bị mất võ công, tôi không còn phải sống trong nguy hiểm, ngày ngày không sống thì chết giống như trước kia. Tất cả là nhờ vào đại nhân!"
Dứt lời, Genko khó che giấu sự kích động, lập tức nhào tới, ôm lấy chân Trần Thái Nhật thật chặt, không chịu buông ra, dường như chỉ cần buông tay là sẽ rơi xuống vực sâu.
“Genko chỉ là một người phụ nữ, chẳng có yêu cầu gì khác, chỉ mong được tiếp tục sống, làm lại mình ở Hoa Hạ”.
Dứt lời, Genko khóc nức nở.
“Tôi tình nguyện cả đời làm người giúp việc hầu hạ đại nhân, xin… xin đại nhân đừng bắt tôi đi!”