Mục lục
Chiến Thần Ngày Trở Lại - Trần Thái Nhật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 38: Đổi khách thành chủ




Giọng nói của Hoàng Thanh Uyển khiến mọi người đều kinh ngạc.



Phi thuyền?



Trò gì vậy?



Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy giữa bầu trời hướng Đông Bắc có một chiếc phi thuyền hình quả bóng bầu dục đang chậm rãi bay về phía họ.



Bên ngoài sơn màu vàng rực rỡ, hình dáng rất lớn, phát ra tiếng vù vù trong không trung, giống như một con thú to lớn biết bay.



Phía dưới phi thuyền có một khoang thuỷ tinh, thoạt nhìn có thể chứa không ít đồ.



Mọi người đều phát hiện ra điểm bất thường.



Chiếc phi thuyền này càng bay càng thấp, càng bay càng gần.



Ôi mẹ ơi!



Rõ ràng nó đang lao về phía toà nhà này.



Toàn bộ ông trùm của năm tỉnh đều cảm thấy ngỡ ngàng.



Chuyện gì thế này?



Không lẽ có kẻ thù từ đâu ra đã chuẩn bị bom, lợi dụng cuộc gặp của hiệp hội doanh nghiệp năm tỉnh để tiêu diệt hết tất cả mọi người?



May mà lúc phi thuyền tiếp đất, tốc độ cũng đã giảm bớt đi.



Không gian bãi đỗ xe bị một bóng đen khổng lồ bao phủ hết.



Dương Vệ Đông đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, lúc này cũng không khỏi hơi run rẩy.



“Rốt cuộc là chuyện gì đây?”



Khi vật khổng lồ trên bầu trời từ từ hạ xuống, tiếng gầm rú của động cơ khiến không khí cứ như đang rung lên.



Ông trùm năm tỉnh và đám đàn em của bọn họ vội vàng nhường ra một khoảng đất trống.



Ầm!



Phi thuyền mang theo sức ép lớn, cuối cùng cũng chậm rãi đáp xuống một khoảng trống rộng lớn bên ngoài bãi đỗ xe.



Lúc này, có người tinh mắt đã nhìn thấy gì đó và đột nhiên hét lên: “Mau nhìn kìa, trên khoang phi thuyền có chữ!”



Mọi người cùng nhìn theo hướng chỉ tay, hai bên khoang phi thuyền lần lượt dùng màu bạc sơn một chữ “Trần” rất lớn!



Dương Hồng đứng bên cạnh, trong lòng hơi kinh ngạc.



Không lẽ là…



Rầm!



Cửa khoang phi thuyền mở ra, một cô gái xinh đẹp với mái tóc ngắn và đôi mắt lạnh lùng, mặc trên người áo gile chiến đấu và bộ đồ tác chiến bó sát bước xuống đầu tiên.



Sau đó liếc mắt nhìn, nhường ra một lối đi.



“Chủ nhân, chính là nơi này, trụ sở chính của Dương Thị”.



Một người đàn ông cao lớn mặc áo gió cổ lông chồn chậm rãi bước ra, một cơn gió thổi qua, đuôi áo phía sau khẽ bay lên.



“Cậu Trần! Đúng là cậu rồi!”



Tôi mắt của Dương Hồng đã sắp đỏ ửng, vậy mà đúng là cậu ấy.



Trần Thái Nhật!



Đây là người đàn ông đứng trên cả thiên hạ, được người người tôn sùng của thành phố An Thành, giờ phút này cuối cùng cũng đến thành phố Minh Dương đúng như lời hẹn.



Hơn nữa còn tới bằng phương thức mà không một ai có thể ngờ tới.



Dương Hồng vội vàng chạy tới tiếp đón, bởi vì tốc độ quá nhanh nên suýt chút nữa vấp vào một viên gạch nhỏ mà ngã lăn quay.



“Cậu Trần, cậu đến thật rồi!”



Những người đang có mặt vừa chấn động lại vừa ngờ vực.



Người này rốt cuộc là ai?



Rõ ràng những ai đến tháp đôi Dương Thiên hôm nay đều vì mục đích tham gia hiệp hội doanh nghiệp năm tỉnh.



Nhưng ông trùm năm tỉnh đã đến cả rồi, người này từ xó xỉnh nào chui ra vậy chứ?



Nhìn dáng vẻ vui sướng và hào hứng chạy tới đón của Dương Hồng, trong đầu Dương Vệ Đông đột nhiên nghĩ đến một khả năng, miệng lẩm bẩm: “Không phải là cái người tới từ An Thành đó chứ?”



Cái gì!



Dương Hưng đứng bên cạnh hoàn toàn kinh ngạc, nhìn chiếc phi thuyền khổng lồ với vẻ không thể tin nổi.



Trần Thái Nhật chậm rãi bước xuống, quay sang chào hỏi Dương Hồng.



“Tôi đến không muộn chứ?”



“Không hề không hề!”, Dương Hồng vội vàng lắc đầu, “Cậu Trần, để tôi giới thiệu mọi người với cậu!”



“Ồ, sân bãi của anh có đủ lớn không? Hôm nay tôi dẫn theo hơi nhiều người”.



Dương Hồng sững sờ, tất cả người nhà họ Dương đứng bên cạnh cũng ngây ngốc, ông trùm năm tỉnh và đám đàn em của họ cũng hoàn toàn mịt mờ.



Dẫn theo hơi nhiều người, ý gì đây?



Trần Thái Nhật hất tay.



“Đằng sau lên cả đi”.



Khi Trần Thái Nhật chậm rãi tiến về phía năm vị gia chủ kia.



Từ trong khoang phi thuyền, một đám người lũ lượt kéo ra, mang theo khí thế mạnh mẽ, mãi chưa dừng lại. Tổng cộng phải có đến hơn hai trăm người, trông cứ như chuẩn bị lên chiến trường đánh trận!



Dương Hồng sững sờ, Dương Vệ Đông đứng ở gần đó, nhìn thấy nhiều người như vậy cũng bị doạ giật nảy mình.



Ông trùm năm tỉnh và đám đàn em đi theo đều không tự chủ được, vô thức lùi lại phía sau vài bước.



Dương Hồng vừa nhìn trận thế này đã muốn khóc tới nơi.



“Cậu Trần, cậu đang làm gì thế?”



“Ồ, các vị tinh anh của An Thành chúng tôi hay tin hôm nay là một ngày quan trọng của giới kinh doanh Trung Châu nên cũng muốn đến góp vui, đáng tiếc là người hơi đông nên tôi dùng phi thuyền đưa tất cả đến đây”.



Không phải, tôi có thể hiểu việc anh dẫn theo đàn em tới.



Nhưng hôm nay là ngày của riêng các ông trùm năm tỉnh, mỗi người bọn họ nhiều nhất cũng chỉ dẫn theo hơn ba mươi đàn em hoặc thư ký.



Một đại ca của thành phố địa phương như An Thành, chưa nói tới chuyện đi từ trên trời xuống, vậy mà còn dẫn theo hai, ba trăm đàn em, nhìn thế nào đi nữa cũng thấy giống đến để gây sự!



Trần Thái Nhật nhìn thấy Dương Hồng thật sự bị doạ sợ hết hồn nên đành lên tiếng an ủi.



“Không phải sợ, bọn họ đều là đại diện các giới, đặc biệt tới để học hỏi, hơn nữa lần này do tỉnh Trung Châu tổ chức, nhiều người tới thì với tư cách là ông trùm Trung Châu, thể diện của nhà họ Dương mấy người cũng tốt hơn có đúng hay không”.



Dương Hồng cảm thấy khá là có lý, nhưng mà vẫn thấy có gì đó không đúng lắm.



Trong lúc nói chuyện, mấy trăm người đến để “tham quan học hỏi” của An Thành đã đi tới trước mặt các ông trùm lớn của năm tỉnh.



Một nửa bên này, mấy gia tộc giàu có nhất năm tỉnh, cộng lại ước chừng khoảng một trăm năm mươi người.



Một nửa bên kia, Trần Thái Nhật dẫn đầu, các tinh anh của thành phố An Thành xếp thành một đội ngũ, phải lên tới hơn ba trăm người! Xem ra cũng gấp đôi so với phía đối diện.



Dương Hồng vội vàng giới thiệu với các ông trùm và gia chủ.



Dương Vệ Đông vừa nghe tên đã không nhịn được mà nuốt nước bọt.



“À… cậu Trần, cậu đến chuyến này cũng không dễ dàng gì, đều là anh em Trung Châu, vất vả rồi, chúng ta…chúng ta cùng lên dùng bữa nhé, vừa ăn vừa nói chuyện”.



“Được thôi”.



Nói xong, Trần Thái Nhật liền tiến lên trước, đội ngũ của bốn tỉnh khác cũng lần lượt đi vào trong khách sạn.



Vấn đề là người của An Thành thật sự quá đông, người của tỉnh khác căn bản không có cách nào để chen chúc giành chỗ với nhiều người như vậy.



Kết quả nhà họ Dương đi trước dẫn đường.



Trần Thái Nhật dẫn đầu đội ngũ đông đảo của mình, đi thẳng đến vị trí thứ hai, rầm rộ cả một vùng, khiến nhân viên tiếp đón ở cửa khách sạn cũng cảm thấy lo lắng.



Sau đó đội ngũ của bốn tỉnh phía sau mới lác đác chậm chạp đi theo.



Cảnh tượng này, thoạt nhìn giống như người của bốn tỉnh đã trở thành kẻ tháp tùng đi theo Trần Thái Nhật.



Mấy gia chủ của bốn tỉnh còn lại cùng trố mắt nhìn nhau, trên mặt đều mang theo vẻ không vui.



Rõ ràng là hiệp hội doanh nghiệp năm tỉnh, tại sao lại bị Trung Châu đẩy ra phía sau cùng rồi.



Sắc mặt gia chủ Lâu Địch của tỉnh Đông Bình không rõ là vui hay giận, chỉ lạnh lùng nói một câu:



“Đám thanh niên bây giờ quá kích động rồi, không phải chuyện tốt, nếu làm người mà quá hống hách, cái cây cao nhất trong rừng ắt sẽ bị gió quật đổ trước tiên”.



Tỉnh Đông Bình là tỉnh có thực lực mạnh mẽ nhất trong số năm tỉnh, thành phố Đông Hải của tỉnh Đông Bình là thành phố lớn thứ hai cả nước, vậy nên sức mạnh của nhà họ Lâu cũng không hề tầm thường.



Phó Vân Đào của tỉnh Nam Hồ cũng vội vàng hùa theo: “Anh Lâu nói chí phải, tôi thấy người thanh niên này chính là một kẻ lỗ mãng, giả vờ giả vịt trước mặt mấy người chúng ta, sau này nhất định phải dập cho tắt uy phong của cậu ta mới được!”



Người nhà họ Nghiêm và nhà họ Phó ở tỉnh Vân Trung cùng thấy không thuận mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trần Thái Nhật, mang theo tiếng hừ đầy phẫn nộ.



Ông cụ Hoàng Thừa của tỉnh Lâm Giang là người nhiều tuổi nhất trong đám, chỉ mang theo một nụ cười nhạt, nói với vẻ hứng thú:



“Cậu thanh niên này mặc dù hơi thô lỗ, nhưng xem ra nhà họ Dương cũng có cơ hội để củng cố thanh thế, Tiểu Uyển, cháu thấy thế nào?”



Hoàng Thanh Uyển chớp đôi mắt đầy quyến rũ, nhìn theo bóng lưng vừa mới bước vào khách sạn.



“Cháu lại cảm thấy anh ấy rất có cá tính”.



- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK