Riêng sân thượng đỗ trực thăng chuyên dụng của khách sạn đã lớn hơn rất nhiều so với những khách sạn hạng sao bình thường khác.
Sắp xếp chỗ ở cho hai người đẹp, Trần Thái Nhật đương nhiên phải chọn nơi tốt nhất.
Một căn phòng có chiếc giường cực lớn.
Trang trí nguy nga, tráng lệ.
Chiếc giường rộng ba mét, năm người cùng nằm cũng không thành vấn đề.
Hàn Tâm Nhụy đứng trong phòng, che miệng cười, liếc nhìn Trần Thái Nhật rồi đi tắm rửa.
Điều khiến người ta ngại ngùng đó là Trần Thái Nhận còn chưa kịp nói gì thì đã bị Ninh Yên Nhiên đẩy ra ngoài.
“Sư phụ, hôm nay ăn nhiều quá nên con thấy buồn ngủ, buổi chiều còn phải luyện công trong phòng, buổi tối trước khi đi ngủ con không đến chào người nữa, sư phụ ngủ ngon, bye bye!”
Rầm.
Cửa phòng đóng lại.
Trần Thái Nhật hơi sững sờ.
Hai cô gái này có ý gì?
Lật mặt vô tình... À không, sao lại ngủ sớm vậy chứ?
Nếu chán quá, ba người có thể chơi game mà!
Không chơi game thì ba người đánh mạt chược cũng được!
Vẫn còn sớm mà!
Trần Thái Nhật đột nhiên cảm thấy một cơn gió cô đơn thổi qua.
Ảm đạm thê lương.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể quay về căn phòng nhỏ của mình.
Tắm rửa xong, nằm trên chiếc giường lớn.
Trần Thái Nhật bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ một số chuyện.
Yến Kinh đúng là thành phố bậc nhất ở Hoa Hạ.
Thời gian này hoạt động trong thành phố, mặc dù gặp phải sự cản trở của đám nhà giàu hoàng kim, nhưng đều được giải quyết một cách ổn thỏa.
Kẻ thù ngoài sáng rất dễ đối phó, nhưng kẻ thù trong tối lại không dễ phát hiện.
Trần Thái Nhật bất lực thở dài.
Hội Đông Vinh ở Yến Kinh dường như đột nhiên biến mất.
Thế lực bí ẩn này không ngừng làm mưa làm gió ở các tỉnh khác, nuôi dưỡng binh lính, có ý đồ phá hủy Trấn Quốc Khí của Hoa Hạ.
Nhưng ở Yến Kinh lại không có dấu vết.
Theo phỏng đoán trước đó, Thỏ vàng cũng chính là Hồ Cửu Phong, quản gia nhà họ Phùng, nếu hắn đã có thể ẩn nấp ở Yến Kinh nhiều năm như vậy thì chắc chắn phía sau phải có cả một đội hỗ trợ Hội Đông Kinh.
Nếu không, chỉ dựa vào thực lực của hắn, làm sao có gan ẩn nấp trước mắt gia tộc bậc nhất Hoa Hạ chứ?
Chỉ cần sơ suất là có thể bị diệt trừ.
Chuyến đi tới Yến Kinh lần này của Trần Thái Nhật, ngoài việc tích lũy đủ sức mạnh để thương lượng với nhà họ Phùng ra, thì còn một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
Đó chính là đào tận gốc nền móng của Hội Đông Kinh ở Yến Kinh, có thể chặt bỏ thì chặt bỏ, có thể diệt trừ thì diệt trừ.
Đáng tiếc là dường như đối phương đã phát hiện ra một mối nguy hiểm lớn đang đến nên không để lại chút dấu vết nào.
Genko đã ra ngoài điều tra mấy lần, nhưng không có manh mối.
Tuy nhiên, nếu nghĩ theo cách khác thì cũng rất dễ hiểu.
Ngay cả trước khi Trần Thái Nhật đến, Yến Kinh cũng không phải là nơi dễ gây rắc rối.
Vì Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên đang ở đây.
Mặc dù anh ta đang ở dưới đáy hồ ở ngoại ô Yến Kinh, nhưng danh tiếng của Bắc Minh cũng có sức uy hiếp rất lớn.
Tổ chức giống như Hội Đông Kinh, một khi lộ diện thì không cần đợi Trần Thái Nhật đến bắt, nói không chừng đã bị Bắc Minh bắt sạch rồi lôi đến phòng thí nghiệm làm tiêu bản người.
Bây giờ thêm cả Trần Thái Nhật đến.
Người có chút đầu óc cũng không thể làm xằng làm bậy trước mặt hai đại thần này được.
Trần Thái Nhật không khỏi thở dài.
“Đôi khi thực lực mạnh cũng thật phiền phức, bọn chúng còn chưa nhìn thấy mình mà đã bỏ chạy rồi, đúng là làm người ta nôn nóng”.
Trần Thái Nhật suy nghĩ một lát rồi nhắn tin cho Genko.
“Bắt đầu kế hoạch Dọa Rắn”.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Trần Thái Nhật lặng lẽ đặt điện thoại xuống.
Nếu lũ chuột đó không chịu ra ngoài thì phải sử dụng phương pháp đặc biệt.
Tinh tinh!
Điện thoại lại báo có hai tin nhắn đến.
Một là của Genko.
Một là của Tiêu Kình.
“Anh rể! Hai cậu ấm kia đã hẹn xong rồi, tối mai ở Tụ Xuân Lâu”.
Trần Thái Nhật khẽ mỉm cười, cậu em vợ này làm việc cũng khá được việc đấy.
“Anh nhớ em”.
Một câu tình cảm ngắn ngủi này lại khiến Hàn Tâm Nhụy sững sờ.
“Em cũng nhớ anh, đồ ngốc”.
Trần Thái Nhật không nói gì nhiều, duỗi tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cô chủ Hàn.
“Đừng vội, nói cho em biết, giữa anh và Yên Nhiên có chuyện gì?”
“Kìa, anh nói gì đi chứ”.
“Không nói thì thôi, em nói cho anh biết, trong vòng hai tiếng em phải về rồi”.
“Anh đợi chút, em sấy tóc…”
- -------------------