Cô tiếp viên hàng không bên cạnh cũng có phản ứng, nhìn Genko với ánh mắt khó tin.
Trong đôi mắt thanh tú của người đẹp Đông Đảo tràn ngập vẻ trấn tĩnh, nhìn thẳng Lục Nhất Bác đẹp trai mặt non choẹt trước mắt.
“Anh Lục, mời anh đứng sang một bên, để các hành khách khác xuống máy bay trước”.
Nụ cười giễu cợt trên mặt Lục Nhất Bác dần đông cứng lại, ánh mắt dần lộ vẻ cao ngạo và lạnh lùng.
“Cô gái, ý cô là sao? Dựa vào đâu mà cản mỗi tôi?”
Khuôn mặt Genko bình thản, nở nụ cười mỉa mai.
“Sao nào? Hình như anh đang rất vội xuống máy bay?”
Cô vừa nói xong, các hành khách khác phía sau lập tức có phản ứng.
Trần Thái Nhật để Genko đứng đây kiểm tra hành khách, mục đích là để tìm ra hung thủ vừa nãy mưu sát Hàn Vạn Lý.
Lục Nhất Bác bị Genko cản lại.
Thế chẳng phải hắn chính là kẻ tình nghi mà Genko xác định được sao?
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lục Nhất Bác bỗng thay đổi, vừa cảnh giác vừa đề phòng.
Lông mày Lục Nhất Bác run rẩy, ánh mắt tỏ vẻ mất kiên nhẫn, giọng điệu huênh hoang.
“Bớt giở giọng đó với tôi đi! Người nhà tôi vẫn đang chờ tôi ở cửa sân bay, cô dựa vào đâu mà cản tôi lại? Cô có chứng cứ gì?”
Genko quan sát đối phương.
“Chứng cứ bây giờ vẫn chưa có, lát nữa sẽ có…”
Lục Nhất Bác lấy tay chỉnh cổ áo, đưa mắt nhìn các thành viên tổ bay và Genko.
“Chỉ dựa vào các người mà cũng dám cản tôi? Có biết tôi là ai không hả?”
Anh chàng nhân viên an ninh là người đầu tiên tỏ vẻ không phục, đúng lúc đây là cơ hội để thể hiện trước mặt người đẹp như Genko.
Cậu ta cầm dùi cui phòng vệ bằng nhựa, bước lên.
“Tôi không cần biết anh là ai, bây giờ anh bị tình nghi thì phải ở lại, nếu phản kháng thì đừng trách tôi vô tình”.
Lục Nhất Bác nhìn nhân viên an ninh cơ bắp vạm vỡ trước mặt, bật cười.
“Ranh con, đến người của nhà họ Lục ở Yến Kinh mà cậu cũng dám chọc vào sao? Tôi thấy cậu đúng là chán sống rồi đấy!”
Nhà họ Lục ở Yến Kinh!
Nhân viên an ninh biến sắc.
Cậu ta chỉ muốn thể hiện, chứ không ngốc.
“Nhà họ Lục? Anh chính là con cháu của nhà giàu hoàng kim?”
Khuôn mặt cơ trưởng và tiếp viên hàng không cũng tỏ vẻ vô cùng nghiêm trọng.
Các hành khách khác trên máy bay cũng chấn động.
Nhà giàu hoàng kim!
Đây là cụm từ mà không ai dám coi thường cả.
Nó đại diện cho quyền lực, địa vị, giàu có, và có truyền thừa giang hồ chỉ thủ đô mới có.
Cho đến nay, các gia tộc giàu có có quyền có thế ở mọi nơi Hoa Hạ nhiều không đếm xuể, nhưng nhà giàu hoàng kim thì cực kỳ ít ỏi.
Nguyên nhân là vì các nhà giàu hoàng kim đã nắm chắc trong tay quyền lên tiếng ở khu vực thủ đô.
Thông qua thân phận đặc biệt này, họ nắm các kênh và tài nguyên đỉnh cấp nhất, thậm chí cả các tin tức cực kỳ quan trọng.
Họ dựa vào những điều này để đối phó với các nhà giàu bình thường ở nơi khác, chỉ cần tập thể nhà giàu hoàng kim ra tay thì gần như là vùi dập không thương tiếc.
Thảo nào nhà họ Lâu ở thành phố Đông Hải đã có thực lực lớn mạnh đến vậy, mà vẫn không biết mệt mỏi muốn gia nhập vào Yến Kinh.
Lục Nhất Bác tự khai thân phận, mọi người có mặt đều không biết thật giả ra sao.
Cậu nhân viên an ninh kia cũng không dám động đến nữa.
Nếu quả thực đối phương là nhà giàu hoàng kim, nhỡ anh ta bị oan, hoặc đắc tội với anh ta, thì không những bị mất việc, mà còn liên lụy đến người nhà, nửa đời sau sống trong sợ hãi.
Cậu ta rụt cổ lại, lặng lẽ lùi về phía sau hai bước.
Cơ trưởng vẫn giữ được chút bình tĩnh, hỏi với giọng điệu không kiêu ngạo không xu nịnh.
“Cậu Lục, cậu bảo cậu là con cháu nhà giàu hoàng kim, có bằng chứng không?"
Vẻ mặt Lục Nhất Bác khinh bỉ, lật luôn áo khoác ra, để lộ một cái huy hiệu cài ở áo trong.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt bỗng lóe lên ánh sáng màu vàng.
Chiếc huy hiệu kia làm bằng vàng ròng, ngoài tròn trong vuông, khắc một đóa hoa mai, chỗ nhụy hoa khảm một chữ "Lục" nhỏ bằng chỉ bạc.
Cô tiếp viên hàng không lập tức che miệng đầy kinh hãi.
"Huy hiệu gia tộc hoa mai vàng".
Trán cơ trưởng rịn một giọt mồ hôi, lập tức đứng nghiêm, cúi người thật thấp.
"Nhà giàu hoàng kim, hoa mai hạng bốn, cậu Lục quả thực là con cháu nhà giàu hoàng kim, chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, đã đắc tội với cậu rồi".
Chiếc huy hiệu này chính là bằng chứng tốt nhất của nhà giàu hoàng kim.
Hạng một là huy hiệu mẫu đơn, hạng hai là huy hiệu hoa lan, hạng ba là huy hiệu hoa sen, hạng bốn là huy hiệu hoa mai, đây là logo của người trong gia tộc được quy định để phân chia đẳng cấp sau khi nội bộ nhà giàu hoàng kim điều chỉnh.
Ở Yến Kinh có khoảng mười mấy nhà giàu hoàng kim, bây giờ họ đã dần hình thành một thực thể mang tính liên minh.
Căn cứ theo thực lực lớn nhỏ để chia đẳng cấp rõ ràng.
Nhưng liên minh này cực kỳ bài ngoại, thống nhất xưng với bên ngoài là nhà giàu hoàng kim, vậy nên cho dù là hạng bốn thì cũng không đắc tội được.
Chỉ cần sở hữu bốn loại huy hiệu này, là có thể chứng minh thân phận con cháu nhà giàu hoàng kim của mình.
Về cơ bản có thể nghênh ngang mà đi ở Yến Kinh.
Cơ trưởng và cô tiếp viên hàng không luôn miệng tỏ ý xin lỗi Lục Nhất Bác.
Lục Nhất Bác xua tay, giọng nói cao ngạo như người bề trên.
"Nếu là trước kia mà các người cản tôi lại như vậy thì đã không được yên ổn ở Yến Kinh rồi, hôm nay tâm trạng tôi vui, mau cút ra đi!"
Nói xong, hắn còn lấy tay vuốt khuôn mặt cô tiếp viên hàng không một cái, nở nụ cười ngông cuồng và hợm hĩnh nhìn mọi người.
Cô tiếp viên hàng không bị quấy rối, cố nặn ra nụ cười, không dám động đậy.
Lúc này, các hành khách khác trên máy bay cũng im lặng, không dám xì xào gì.
Nhà giàu hoàng kim... thực sự là bọn họ không đắc tội nổi.
Lục Nhất Bác nhếch mép, đang định bước về phía trước.
Vèo, một bóng dáng xinh đẹp mặc váy dài màu trắng, buộc tóc, đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.
Ánh mắt Lục Nhất Bác đanh lại.
"Này người đẹp, cô đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, nếu cô còn không tránh ra, sợ là không còn được nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa đâu".
Ánh mắt Genko rất bình tĩnh.
"Chủ nhân còn chưa cho anh đi, tôi khuyên anh tốt nhất là ở lại, nếu không, có khi anh còn không được nhìn thấy ánh trăng tối nay đâu".
Lục Nhất Bác sửng sốt, lập tức nổi giận.
"Mẹ kiếp, con khốn này từ đâu ra vậy, cô tưởng tôi dễ bắt nạt thật sao? Bây giờ tôi đánh ngất cô rồi làm luôn cô ở đây, để xem ai dám ngăn cản?"
Dứt lời, hắn giơ tay túm cổ áo Genko.
Người đẹp Đông Đảo chẳng hề sợ hãi, làm tư thế giơ tay lên, chuẩn bị phòng thủ phản kích.
Đột nhiên, một bàn tay to vươn tới, từ trên xuống dưới, chụp lấy đầu Lục Nhất Bác.
Lục Nhất Bác ngây người, ngoạc miệng chửi bới.
"Ai đấy? Thằng khốn nào dám chụp đầu của tao, tao phải giết..."
Còn chưa nói xong, Lục Nhất Bác bỗng kêu lên thảm thiết, cả người bắt đầu run rẩy, ngón tay căng cứng thẳng đờ, giậm chân liên tục.
"A a! Đau, đau! Đừng ép nữa, đầu tôi sắp nổ tung rồi! Mau dừng tay!"
Phía sau vang lên giọng nói bình thản của một người đàn ông.
"Tay anh mà dám thò thêm một centimet nữa thôi, tôi đảm bảo đây sẽ là câu nói cuối cùng của anh!"
- -------------------