Trước khi đeo mặt nạ lên, Trần Thái Nhật đã hoàn toàn thu lại hơi thở của mình, đồng thời vận công biến màu sắc của con ngươi nhạt đi một chút.
Trong tình huống này, cho dù là người quen thuộc nhất, gần như cũng không thể nhận ra.
Buổi tối lần đầu tiên gặp Hàn Phong, đánh bại Hình Chí Nghị, Trần Thái Nhật đã đặc biệt sắp xếp.
Cuộc thi lần này, anh sẽ lên sàn đấu với tên gọi ‘đại sư mặt nạ’
Do đó bây giờ người nhà họ Hàn cũng không rõ danh tính và thân phận thật của anh.
Hàn Tâm Nhụy thấy Trần Thái Nhật mãi vẫn không lên tiếng liền hỏi thêm một câu
“Trước đây chúng ta từng đánh nhau sao?”
Trần Thái Nhật hắng giọng, phát ra một âm thanh trống rỗng mang theo tiếng vang hỗn tạp.
“Mặc dù tôi không nhớ hết bại tướng dưới tay mình, nhưng đối với cô gái xinh đẹp như cô thì luôn có ấn tượng sâu sắc, nếu chúng ta từng đánh nhau, nói không chừng là trong mơ”.
Câu nói này nói ra không có sơ hở gì.
Suy cho cùng Trần Thái Nhật thường vô thức nghĩ đến người phụ nữ đặc biệt như Hàn Tâm Nhụy, nhất là lúc ngủ chưa tỉnh.
Nhưng nếu một người lạ nói câu này với một cô gái, ít nhiều cũng có thể nghe ra chút ý bắt chuyện và trêu đùa.
Hàn Tâm Nhụy nghe xong thì nhíu mày, đột nhiên trong ánh mắt lóe lên ý thù địch.
“Trên sàn đấu, nói chuyện xin tự trọng, đời này kiếp này, trên trời dưới đất, chỉ có một người đàn ông có thể nói chuyện như vậy với tôi”.
Trần Thái Nhật nhếch khóe miệng, đột nhiên có hứng thú trêu ghẹo.
“Ồ? Em gái, có người trong lòng rồi à? Nói ra xem là ai, không chừng cũng là bại tướng dưới tay tôi đấy”.
“Im miệng!”
Hàn Tâm Nhụy quát lên một tiếng yêu kiều.
“Trên thế giới này tuyệt đối không thể có ai thẳng được anh ấy, chỉ dựa vào tên giấu đầu lòi đuôi như anh, xách giày cho anh ấy cũng không xứng, càng không xứng biết tên của anh ấy!”
Trần Thái Nhật sững sờ, trong lòng nổi lên một loại cảm xúc phức tạp, lúc này không chọc cô ấy nữa.
“Không nói nữa, muốn đánh thì đánh đi”.
Gia chủ nhà họ Hàn – Hàn Việt đứng bên cạnh sân đấu, dùng nắm tay che miệng mình, ra sức ho khan mấy cái.
Sau khi thở đều lại, thấy hai bên đã chuẩn bị vào vị trí liền lên tiếng tuyên bố.
“Khụ khụ, trận đấu võ thứ ba, bắt đầu!”
Vừa dứt lời, đột nhiên Hàn Tâm Nhụy biến mất tại chỗ, giây tiếp theo đã xuất hiện ở đỉnh đầu của Trần Thái Nhật.
Người xem xung quanh ngạc nhiên hô lên.
Bật nhảy từ ngoài mười mét, giữa không trung thì lên đến đỉnh đầu của đối thủ.
Khoảng cách xa như vậy, mà Hàn Tâm Nhụy lại thực hiện động tác nhanh đến mức khiến người ta không nhìn rõ được.
Ngay cả cái bóng cũng không bắt được.
Tốc độ này còn nhanh hơn so với Hình Chí Nghị.
Rất dứt khoát, trường kiếm nhỏ màu trắng mang theo ánh sáng bạc tản ra hơi thở chết chóc, như một tia chớp, đâm thẳng về phía đỉnh đầu của Trần Thái Nhật.
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc đến ngây người bởi sự thể hiện của Hàn Tâm Nhụy.
Lẽ nào, giây đầu tiên đã muốn phân thắng bại luôn rồi sao?
Xoẹt!
Nhát kiếm này của Hàn Tâm Nhụy đâm trúng rồi!
Trong nháy mắt, Trần Thái Nhật lại… bị đâm?
Trần Thái Nhật tựa như một con búp bê vải không ruột dùng túi vải vá lại, bị nhát kiếm này đủ để xuyên qua tấm thép, xé nát mọi thứ thành mảnh vụn.
Cái bóng của Trần Thái Nhật chợt nứt ra, sau đó tan biến trong không trung, hóa thành bụi mù, dần mất hẳn.
Sắc mặt Hàn Tâm Nhụy bỗng ngơ ngác, từ trên trời hạ xuống, nửa quỳ trên mặt đất, trường kiếm đưa ngang trước người, mặt đầy cảnh giác.
Trần Thái Nhật chậm rãi xuất hiện sau lưng Hàn Tâm Nhụy, im hơi lặng tiếng, nhẹ nhàng vỗ vai của đối phương.
“Đừng đánh nữa, nhận thua được rồi”.
Soạt!
Thứ chào đón Trần Thái Nhật là một lưỡi kiếm màu bạc.
Trần Thái Nhật phản ứng nhanh đến khó tin, nghiêng người tránh né khó ai thấy được.
Nhát kiếm này chứa chân khí sắc bén đỉnh cấp, một cung lửa hình lưỡi liềm lướt qua không trung, trong chớp mắt đã đánh trúng một tòa nhà ngoài trăm mét cách đó không xa.
Rắc!
Bức tường ngoài tòa nhà xi măng cốt thép bị kiếm khí nổ nứt toác, trên mặt tường xuất hiện một vết cắt khổng lồ như quái thú há to miệng.
Uy nghiêm của nhát kiếm, khủng khiếp như thế!
Trần Thái Nhật hơi xoay đầu qua, nhìn cảnh tượng tan hoang bên đó, tặc lưỡi nói.
“Hạng tám rồi, quả nhiên là kỳ tài luyện võ hiếm có”.
Trần Thái Nhật vừa nói, vừa dùng tay chỉ phía trên, kẹp hư không!
Keng!
Một âm thanh như kim loại chạm vào nhau.
Bóng dáng Hàn Tâm Nhụy giữa không trung dường như treo lơ lửng, trên gương mặt vô cùng ngạc nhiên, mũi trường kiếm trong tay cách đại huyệt sau tai của Trần Thái Nhật chỉ có khoảng cách nửa tấc.
Nhưng vậy mà lại bị kẹp chặt.
Trần Thái Nhật xoay người lại, buông hai ngón tay ra.
Bóng người Hàn Tâm Nhụy như gió lớn thổi lá, chớp mắt bay ra ngoài sáu mét.
“Vậy cô muốn thế nào?”
Trong nháy mắt, chân khí sắc bén của Hàn Tâm Nhụy, chợt thu vào trong đến cực điểm.
Dưới bầu trời, dường như có một tuyệt thế thần binh đang dần hiện ra từ trong hư vô.
“Không thể đánh bại anh, thì tôi không thể chứng minh mình xứng với anh ấy, nhát tiếp theo tôi sẽ dốc hết toàn lực, tuyệt đối không nể nang!”
Dáng người lả lướt của Hàn Tâm Nhụy đột nhiên bay lên giữa không trung.
Tóc dài tung bay theo gió, dưới khuôn mặt tinh xảo lại khiến người ta thương yêu, vậy mà lại đầy ắp khí xơ xác tiêu điều.
Người đẹp lơ lửng trên trời, tay phải cầm kiếm, chậm rãi chỉ vào bầu trời.
“Tôi có một kiếm, chém mưa gió, cắt sấm rền, anh tiếp chiêu đi!”
Ầm!
Đột nhiên trong không khí truyền đến tiếng vang rất xa, giống như sấm nổ tung ở phía xa.
Gió nổi, khói bụi trong không khí bắt đầu từ từ chuyển động, xung quanh Hàn Tâm Nhụy thành một vòng xoáy.
Trường kiếm trong tay Hàn Tâm Nhụy khẽ run lên, trên mũi kiếm đột nhiên bắt đầu lóe ra một điểm ánh sao.
Một điểm ánh sao dần chói mắt, bắt đầu to lên nhanh chóng.
Cỡ quả bóng bàn.
Cỡ quả bóng đá.
Cho đến cỡ quả bóng rổ, ánh sáng vẫn ngày càng chói lóa.
Dưới ánh mặt trời, thanh kiếm này dường như to thành mặt trời thứ hai.
Trong ánh mắt của Trần Thái Nhật lóe lên chút bất ngờ.
Con nhóc Tâm Nguyệt, vượt cấp khiêu chiến hạng chín, nói không chừng cũng có thể đánh thắng.
Mọi người ở nhà họ Hàn, dần dần kinh ngạc.
Chính vào lúc ánh sáng ở mũi kiếm của Hàn Tâm Nhụy to ra đến lóa mắt, đột nhiên người đẹp cắn chặt răng.
“Chém!”
- -------------------