Theo tầm mắt của Lý An Dung, tất cả mọi người đều nhìn lên trần nhà.
Đui đèn tròn trông giống như một chiếc giá treo quần áo loại kẹp quần áo con và tất được phóng đại lên hàng chục lần.
Vô số sợi dây trang trí pha lê hình giọt nước nhọn phản chiếu ánh đèn màu vàng ấm áp trong nhà, phát ra ánh sáng chói mắt.
Đui đèn mạ đồng được tính từ tâm của vòng tròn, phân bố theo vòng tròn, có cỡ khoảng chục chiếc.
Khách sạn bốn sao này cũng khá là có tâm.
Đến cái đèn ở hành lang thôi mà cũng hàng thật giá thật như vậy, ngay cả khi cái này rơi nát thành đám phế liệu thì cũng bán được hàng trăm đô la.
Cái đèn này ước tính khoảng mười mấy cân.
Đừng nói là đập vào người, chỉ cần rơi nhẹ xuống thì đập nát một cái đầu heo cũng không thành vấn đề.
Chiếc đèn chùm được đính kiên cố vào trần nhà, trong tiếng la hét thất thanh của Lý An Dung đột nhiên rơi xuống một cách khó hiểu.
Giống như một đoạn phim quay chậm, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn vào giá đỡ đèn chùm từ lúc bắt đầu cho đến lúc nó rơi xuống.
Cuối cùng.
“Cứu tôi với! Tôi…”
Tiếng hét của Lý An Dung còn chưa kịp dứt.
Uỳnh!
Leng keng leng keng!
Ánh sáng chiếu khắp mọi hướng.
Tất cả mọi người đều đồng thanh hét lớn.
“Chị Lý!”
“Xảy ra chuyện rồi!”
“Đèn rơi chết người rồi!”
Khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn.
Trần Thái Nhật đứng khoanh tay ở đó, Ninh Yên Nhiên và Hàn Tâm Nhụy đứng bên cạnh anh.
Vẻ mặt của ba người bình tĩnh đến lạ thường.
Trong tất cả những người có mặt, ba người này có võ công cao và thị lực tốt hơn người bình thường.
Giọng nói của Trần Thái Nhật vang vọng tràn đầy uy quyền.
“Đừng hét nữa, nhìn cho kỹ đi, người chưa chết”.
Sau câu nói đầy kinh ngạc của Trần Thái Nhật, tiếng hò hét hỗn loạn của mọi người lập tức dừng lại, một sự im lặng lạ thường bao trùm toàn bộ bầu không khí.
Đúng lúc này, vang lên tiếng kêu cứu nhỏ như tiếng muỗi vo ve ở lối vào cửa phòng.
“Mau… cứu… tôi”.
Mọi người căng mắt ra nhìn.
Phù.
Lý An Dung này đúng là mạng lớn.
Chiếc đèn pha lê nặng trĩu như này rơi xuống mà không đánh gục được một người phụ nữ.
Nhưng tư thế và tình hình hiện tại của cô ta, có lẽ đây chính là sự may mắn của một người đen đủi đến độ cực điểm.
Hai tay chống xuống đất, mông chổng lên trời, bò trên mặt đất, đầu cắm vào tấm thảm, da mặt cũng bị những mảnh pha lê găm vào vài nhát, máu cũng bắt đầu rỉ ra.
Thân hình của cô ta lúc này trông giống như một con tôm.
Cả người đổ rạp về phía trước, không tài nào đứng dậy nổi.
Lý do không thể di chuyển rất đơn giản.
Cổ của cô ta bị kẹp chặt trên mặt đất bởi hai giá đỡ bóng đèn của chiếc đèn chùm, một cái bên trái, một cái bên phải.
Giống như bị một con rắn quấn quanh cổ vậy.
Dù có vặn hông, đầu cũng không thể di chuyển được.
Nếu duy trì tư thế này lâu, e rằng cô ta sớm muộn cũng chết ngạt.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trần Thái Nhật.
Anh là lãnh đạo cấp cao nhất có mặt ở đây.
Trần Thái Nhật chớp mắt, vẻ mặt nghi ngờ.
“Còn ngây ra đó làm gì, mau cứu người đi chứ”.
Mọi người nghe thấy vậy liền vội vàng chạy lại.
Hô hào nhau di dời chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ, sau đó hai nhân viên của Thái Mộng cố gắng hết sức kéo Lý An Dung đang sợ hãi ra khỏi cửa.
Hai mắt cá chân của cô ta sưng tấy, di chuyển khó khăn.
Trên mặt có mấy vết sẹo, khi đèn chùm rơi xuống đập thẳng vào một nhúm tóc, khiến tóc cô ta xõa ra, sau khi tháo đèn, cô ta bị rụng không ít tóc.
Cổ cô ta cứng đờ, khóe miệng bị một số vật sắc nhọn trên mặt đất cứa vào.
Một nữ chuyên gia trang điểm thường make up cho Lý An Dung giơ ngón tay cái lên về phía cô ta.
“Chị Lý, hôm nay chị thật quá may mắn!”
Ánh mắt Lý An Dung lóe lên, tỏ vẻ kinh ngạc.
“Tôi may mắn sao?”
“May mắn chứ! Thứ đồ lớn như vậy rơi xuống mà không gây chết người!”
“Tôi thật sự may mắn sao?”
Lý An Dung bị sốc nặng, cô ta lặp lại câu nói này ba lần liên tiếp.
Trần Thái Nhật đứng bên cạnh lập tức tiếp lời.
“Chị Lý, hôm nay vận khí của chị tốt, tôi nghĩ chị nên mời mọi người ăn tối, giảm bớt áp lực cho chúng tôi, vì chuyện vừa nãy thật sự dọa chúng tôi hết hồn luôn”.
Câu nói này nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng Lý An Dung cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Cô ta ngồi trên mặt đất, mặt vẫn còn đang chảy máu, Lý An Dung phải mất hơn mười giây mới dần tỉnh lại.
“Có cái shit ấy! Tôi may mắn cái khỉ gì!”
Lý An Dung đột nhiên đứng lên, nhưng vì dùng lực quá mạnh, cô ta lại trật chân, đau đớn hét lớn.
“Tôi bước hai chân vào một căn phòng, đột nhiên bước hụt vào một cái hố, giây tiếp theo, thứ gì đó bỗng từ trên trần rơi xuống, đây mà gọi là may mắn à? Rõ ràng là tôi bị thứ gì đó ám quẻ!”
Vẻ mặt của Lý An Dung suy sụp, vừa sợ hãi vừa tức giận, cô tả bẻ ngón tay kêu răng rắc, lập tức giằng lấy một cái túi của người phụ nữ bên cạnh đập xuống đất để trút giận.
Nước mắt cô ta trào ra.
“Hu hu hu!”
Khóc một lúc rồi cô ta lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Trần Thái Nhật.
Tất cả những người đứng xem, bao gồm ở Trần Thái Nhật đều lùi lại một bước.
Lúc này, trong lòng Lý An Dung đã muốn khóc rồi.
Một mình cô ta đứng ở cửa, thẫn thờ nhìn vào trong căn phòng, như thể đang cố tìm kiếm thứ gì đó vô hình.
Hơn một phút sau, Lý An Dung run rẩy quay lại, các cơ trên mặt co quắp lại.
“Tôi thật sự phải vào sao…”
- -------------------