Trên thế giới này nếu có ai nói có thể khiến Hà Cuồng thu lại nỗi sợ hãi thì cũng chỉ có một mình Trần Thái Nhật.
Vậy người khác thì sao?
Cách xử lý của Hà Cuồng chỉ có một, đó chính là thô bạo.
Mày chọc vào tao thì chắc chắn tao sẽ xù lông cắn mày.
Không chọc đến tao mà tao thấy mày không thuận mắt thì vẫn sẽ xù lông cắn mày.
Tình hình bây giờ càng thêm rõ ràng.
Ngôi sao mới võ sĩ của thành phố An Thành - Hà Cuồng trời không sợ đất không sợ chỉ sợ Trần Thái Nhật, bị người ta đạp một phát lên đầu rồi!
Hà Cuồng sững sờ giây lát, lập tức ý thức được xảy ra chuyện gì.
“Mẹ kiếp! Tên khốn nào? Bước ra đây đi!”
Dứt lời, Hà Cuồng vận nội lực, đồng thời giơ tay hình dao, từng sợi tóc màu đỏ dựng đứng lên đong đưa theo gió giống như ác ma màu đỏ.
Một lớp chân khí truyền đến khiến thịt chỗ bàn tay cứng như sắt thép!
Hà Cuồng ngước mắt lên nhìn, có một bóng đen trong không trung.
Quá ghê gớm, dao sắc bén được vận dụng hết mức có thể, chém lên một phát.
Nhát dao này tung ra sẽ khiến đối phương đứt đôi giữa hai chân, hoặc ít nhất cũng bị đoạn tử tuyệt tôn!
Quạ đen vốn đang hả hê đắc ý giữa không trung, đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, cảm giác lạnh lẽo từ đáy lòng nói với hắn, tính mạng mình gặp nguy hiểm!
Quạ đen hoàn toàn không thèm quan sát, hắn xoay chuyển bay vút lên cao, vặn mạnh cơ thể, tránh khỏi một nhát trí mạng này.
Hắn xoay người trong không trung, đạp vào nham thạch bên núi, sau đó mượn sức nhẹ nhàng đáp xuống đất, trong ánh mắt mang theo sự căm hận muôn phần.
“Kẻ nào muốn chết, dám ra tay với ông nội Quạ đen của mình? Còn vô cùng cay độc như vậy!”
Hà Cuồng vừa nghe thì vui vẻ.
Thật là giúp đỡ đúng lúc.
Trên cả đoạn đường này gặp nhiều võ sĩ chọn lên núi non biển cả như vậy, giống như Trần Thái Nhật nói, Hà Cuồng sớm đã ngứa tay khó nhịn rồi.
Chỉ muốn lập tức tóm lấy một người chơi trò mài giũa vận mệnh.
Bây giờ thì hay rồi, một kẻ thù đã tự mình bước đến tận cửa.
“Tao là ông nội Hà Cuồng của mày đây! Xem dao!”
Chữ “dao” còn chưa dứt, Hà Cuồng đã xông thẳng lên, vung tròn cánh tay, một tay bổ núi!
Trong con ngươi của Quạ đen lóe lên một tia sáng bạc, mang theo nhát dao cuồn cuộn, dường như sắp chém từ trên trời xuống!
Căn bản không dám chống cự, Quạ đen dùng toàn bộ sức lực nghiêng thẳng sang một bên, nguy hiểm tránh được một kiếp!
Cạch!
Dao khí trong tay Hà Cuồng chém thẳng lên nham thạch sau lưng Quạ đen, để lại một dấu vết sâu mấy tấc!
Quạ đen cũng không còn đắc ý hả hê và liều lĩnh như vừa nãy nữa, trán rơi xuống một giọt mồ hôi, yết hầu không ngừng cử động.
Đột nhiên một sợi tóc màu đen rơi xuống trước mặt hắn.
Hà Cuồng thu lại chân khí, tay chống eo cười như điên: “Ha ha, thằng nhóc trốn cũng nhanh đấy, có bản lĩnh”.
Quạ đen quan sát Hà Cuồng từ trên xuống dưới mấy giây, trong đôi mắt mang theo sự ngạc nhiên nghi ngờ: “Người dao hợp nhất? Sao tao chưa từng nghe đến cái tên Hà Cuồng?”
Mọi người trên bậc thang leo núi, cảm thấy leo núi rất buồn tẻ, đột nhiên bên này đánh nhau thì tất cả đều vây sang xem náo nhiệt.
Chính vào lúc này, mặt đất dường như chấn động.
Tên to con giống như ngọn núi vừa nãy, mấy bước giậm chân đã đến đây.
“Quạ đen, cái đồ xui xẻo, mày chạy đi! Mày cứ chạy nữa đi! Ha ha ha!”
Trần Thái Nhật cũng vô cùng hiếu kỳ khi nhìn người giống như quái thú khổng lồ thời thượng cổ này.
Xem bộ dạng của hắn chắc hẳn là một võ sĩ xe tăng.
Quạ đen hừ một tiếng rồi nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
“Kim Man, ân oán của tao và mày để sang một bên trước đi, cái tên Hà Cuồng này vừa đánh lén tao, gần như đả thương tính mạng tao, giờ tao phải tính sổ với hắn trước!”
Gã đàn ông vạm vỡ Kim Man nghiêng đầu sang một bên với vẻ mặt hung tợn, liếc nhìn Hà Cuồng tóc đỏ, chớp đôi mắt ti hí.
“Mày là người bên nào? Có thù với Quạ đen sao? Tao với mày cùng nhau thẳng tay tiêu diệt hắn, thế nào?”
Hà Cuồng bật cười ha ha: “Buồn cười! Hà Cuồng tao còn cần hợp tác với mày nữa sao? Hai kẻ không ra hồn các người cứ cùng xông thẳng lên đi, để ông nội Hà đây hôm nay chơi cho đã!”
Kim Man sững sờ, gương mặt lập tức giận dữ.
“Thằng nhóc thối tha, vậy mà lại dám nói năng ngông cuồng, ăn một chưởng của tao đi!”
Kim Man bị Hà Cuồng chế giễu, cũng không nhiều lời, thẳng thừng vung nắm đấm mạnh mẽ mang theo tiếng gió gào thét, đánh thẳng vào đầu Hà Cuồng.
“Đến hay lắm!”
Hà Cuồng gầm lên một tiếng, chắp hai tay lại làm thành kiểu súng, mang theo khí thế ác liệt đủ để đánh bại sắt đá trực tiếp nghênh đón.
Ầm!
Một tiếng ầm vang lên nặng nề!
Kim Man chật vật lùi về phía sau một bước lớn.
Hà Cuồng bay thẳng ra phía sau, bịch một tiếng đâm vào bên núi!
Kim Man không dễ gì mới giữ vững người, đạp lên tảng đá xanh dưới đất vang lên răng rắc, tay phải đầm đìa máu tươi, trên tay có một mảng máu thịt lẫn lộn, rõ ràng là bị dao khí làm bị thương.
Nhìn bề ngoài Hà Cuồng không bị thương, nhưng lục phủ ngũ tạng của hắn đã quằn quại không thôi, chắc chắn là bị dao khí phản phệ, hắn che ngực há miệng thở dốc.
Trên mặt Kim Man cũng không còn vẻ khinh thường ban nãy, không để ý vết thương của mình.
“Hạng năm sao? Sao tao chưa từng nghe nhắc đến cái tên này nhỉ?”
Hà Cuồng nhếch miệng cười: “Ha ha, bây giờ ông nội Hà của mày chỉ là hạng bốn thôi, đánh thắng mày thì thăng cấp lên hạng năm rồi!”
Kim Man nghe vậy, gương mặt cũng nổi lên sự khao khát chiến đấu: “Thanh niên bây giờ, thật thú vị… Cẩn thận!”
Đúng vào lúc này đã nảy sinh biến cố.
Quạ đen vốn dĩ đứng ở bên cạnh, đột nhiên bước dài, biến mất tại chỗ, đứng giữa không trung lấy ra một cây dùi sắt dài khoảng một thước, nhân lúc Hà Cuồng vẫn đang thở dốc, thì im hơi lặng tiếng đánh lén hắn.
Nhìn thấy dùi sắt sắp đục thẳng một lỗ thủng trên đầu Hà Cuồng.
Vết thương bên trong của Hà Cuồng vẫn chưa lành, trợn mắt trừng to, hoàn toàn không có cách nào di chuyển.
Mọi người bên cạnh đều vô cùng kinh ngạc.
Hội đấu võ thế giới vẫn chưa bắt đầu, vậy mà lại sắp xảy ra một vụ án giết người.
Trên gương mặt Quạ đen mang theo vẻ hung tợn, mắt thấy đỉnh đầu của Hà Cuồng ngày càng gần.
“Ha ha! Dám chọc vào tao thì tao nhất định khiến mày phải trả giá, giao mạng mày ra đây!”
Đột nhiên một bóng người màu đen như tia chớp xuất hiện giữa không trung, bay thoáng qua với tốc độ nhanh như chớp.
Bóng dáng lắc lư mấy cái liên tục giữa không trung, trong nháy mắt còn cao hơn Quạ đen một dáng người, hai chân vừa hay lơ lửng trên lưng cong của Quạ đen.
Giày da cũng nhấc lên, hai chân hơi cong, bắp đùi cơ thịt dùng sức hướng mạnh về phía dưới, nặng nề rơi xuống!
Bụp!
“A!”, một tiếng kêu thảm thiết vang khắp vách núi.
Quạ đen ở giữa không trung bị bóng đen đạp mạnh xuống.
Bịch!
Hai người nặng nề rơi xuống sân mặt đất, phát ra một tiếng ầm vang dội, cát bụi bắn tung tóe.
Gió thổi qua trong ánh mắt chấn động của mọi người.
Quạ đen nằm trên mặt đất với tư thế úp mặt, một người đứng trên lưng, khoanh tay, đứng thẳng tắp, sắc mặt không chút dao động.
Người đó chính là Trần Thái Nhật!
Sau khi chà sát trên lưng Quạ đen, Trần Thái Nhật nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, nhìn cao thủ kinh công nằm dưới đất, sau lưng còn có hai dấu chân.
“Có đánh nhau thì đến hội đấu võ thuật rồi hãy đánh”.
Toàn thân Quạ đen cứ như rụng rời, trong miệng phát ra hơi thở bi thương, không cách nào trả lời.
Ánh mắt Trần Thái Nhật chuyển sang Hà Cuồng và Kim Man, trong giọng điệu mang theo vẻ lạnh lùng.
“Hai người có ý kiến gì không?”