Vừa dứt lời, đám đông bỗng xuất hiện một trận náo loạn.
Tiết Phi càng tỏ ra không thể hiểu nổi.
“Anh Trần, anh đang nói gì vậy? Đó là sư phụ của tôi, ông ấy đã lớn tuổi, không biết nhiều về điện thoại lắm”.
Trần Thái Nhật nhướng mày nói: “Ổ? Cậu chỉ xem người nào là sư phụ cậu?”
Tiết Phi ngơ ngác xoay người lại chỉ: “Anh xem, người vừa nói đó chẳng phải là… Hở? Sư phụ chạy đâu rồi?”
Trang chủ sơn trang Thất Tú - Khúc Lam Phi lộ ra vẻ khinh miệt, thản nhiên vung tay áo.
Một chiếc bông tai bằng bạc lóe sáng kèm theo tiếng gió vút một cái bay về hướng nào đó.
“A!”
Chỉ nghe thấy một tiếng hét vang lên từ xa.
Tiết Phi biến sắc, vội vã chạy đến.
“Sư phụ!”
Trần Thái Nhật vung tay về phía trước.
“Đi thôi, chúng tôi cũng muốn đi xem”.
Dường như bảy vị trưởng lão của liên đoàn võ thuật đã đoán được sẽ xảy ra chuyện gì nên cùng đi theo Trần Thái Nhật đến bảo điện Đại Hùng.
Tại quảng trường trong Đại Lâm Tự, một người trung niên mặc áo gió màu vàng, để tóc ngắn đang nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ.
Tiết Phi ngạc nhiên và lo lắng liên tục hỏi.
“Sư phụ! Sư phụ, sư phụ sao vậy? Lúc nãy chẳng phải người đang ở trong chùa sao? Sao lại ra ngoài, sao lại bị thương?”
Trần Thái Nhật bước đến, vẻ mặt rất bình tĩnh.
“Tiết Phi, đứng dậy đứng sang một bên đi, tôi muốn nói vài lời với sư phụ cậu”.
Trên gương mặt trẻ tuổi của Tiết Phi bỗng loé lên vẻ oán hận. Hắn quay đầu lại nhìn Trần Thái Nhật và người của liên đoàn võ thuật.
“Tại sao các người lại làm hại sư phụ tôi? Ông ấy chỉ dẫn tôi đến tham gia hội đấu võ thuật mà thôi. Thầy trò tôi không thù không oán với các người!”
Trần Thái Nhật nheo mắt.
“Tiết Phi, cậu tránh sang một bên đi, tôi sẽ nói mọi chuyện cho cậu nhưng trước tiên tôi muốn nói với sư phụ của cậu vài câu”.
“Không, tôi không nghe, các người không phải người tốt, các người đừng mơ!”
Tiết Phi chặn giữa Trần Thái Nhật và người đàn ông trung niên bị thương, tay hắn cầm một con dao ngắn, khí thế bừng bừng, vẻ mặt dữ tợn.
Trần Thái Nhật tùy ý vung tay.
Rầm!
Tiết Phi bị một lực cực lớn làm văng sang một bên, không hề có cơ hội phản kháng.
Vương Tác Lâm tinh mắt lẹ tay chạy qua giữ Tiết Phi lại không để hắn bị thương.
“Chàng trai, thế giới này phức tạp hơn cậu nghĩ nhiều, nghe thử cậu Trần nói thế nào đi”.
Dưới sự thuyết phục của Vương Tác Lâm, Tiết Phi không hành động khinh suất nữa, cuối cùng cũng nhận ra khoảng cách cực lớn giữa mình và mấy cao thủ tuyệt thế này. Hắn đứng một bên, ánh mắt ngập tràn sự không cam lòng và cảnh giác.
Trần Thái Nhật chuyển dời tầm mắt sang người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất.
Ngoại hình người này xấu ma chê quỷ hờn, còn để kiểu râu cá trê.
Đùi ông ta đã chảy rất nhiều máu, hiển nhiên thần kinh đã bị thương, mất đi năng lực hành động.
Công phu ám khí của Khúc Lan Phi được xếp hàng đầu Hoa Hạ, không có ai vượt qua, lần này cũng không thất thủ.
Từ mức độ vết thương cho thấy, khuyên tai hình đinh xuyên thẳng qua đùi người đàn ông khiến ông ta bị thương khá nặng.
Trần Thái Nhật im lặng vài giây, sau đó chậm rãi nói.
“Có lẽ ông chưa từng nghe đến tên của tôi nhưng chắc hẳn ông biết ba chữ Thần Nhật Thái”.
Người trung niên đột nhiên kinh hãi, gương mặt lóe lên vẻ khó tin, quay đầu lại nhìn Trần Thái Nhật chằm chằm.
“Cậu… chính là vị thần chết đó?”
“Đúng vậy, thế nên ông cũng nên biết cái trò tự sát mà tử sĩ Đông Đảo thích này chẳng là gì trước mặt tôi cả”.
Trần Thái Nhật lạnh lùng chậm rãi đưa ra lời cảnh cáo.
“Nói chính xác hơn là ông chỉ có hai sự lựa chọn. Một là nói hết mọi chuyện, tôi có thể cho ông cái danh tù binh, cho ông cơ hội tiếp tục sống”.
“Thứ hai là chịu sự dày vò, sau đó không cam lòng mà chết đi, nhưng…”
Trần Thái Nhật bỗng tỏ vẻ khá thú vị.
“Tôi sẽ nói với công chúng ông đã phản bội và đào thoát sang Hoa Hạ. Sau khi chết, với cái danh kẻ phản bội Đông Đảo, ông sẽ bị chính người dân nước mình sỉ nhục, tự ông chọn đi”.
Sắc mặt người đàn ông trung niên càng thêm khó coi, nhất là lúc nghe đến câu cuối cùng, ánh mắt ông ta hiện lên đủ loại cảm xúc: phẫn nộ, không cam lòng, nhục nhã, sợ hãi, tuyệt vọng.
Cuối cùng người trung niên cúi đầu xuống.
“Thưa người trấn thủ biên giới phía Tây… tôi khai”.
Lời nói rõ ràng bỗng chốc lọt vào tai mọi người.
Các võ sĩ xung quanh đồng loạt nhốn nháo lên.
Hội đấu võ thuật thế giới mà lại có tử sĩ Đông Đảo lẻn vào.
Mọi người xì xào bàn tán.
Tiết Phi đứng cạnh Vương Tác Lâm tỏ vẻ không thể tin được, gương mặt trở nên hoang mang như bị sét đánh, tự lẩm bẩm.
“Không thể nào, không thể!”
Trần Thái Nhật quay đầu lại nhìn Tiết Phi, giọng điệu còn xen lẫn chút an ủi.
“Ông ta quả thật là sư phụ của cậu, từ lúc cậu còn là thiếu niên, ông ta đã dạy cậu võ công thượng thừa. Nhưng ông ta đúng thật là tử sĩ mưu mô khó lường lẻn vào Hoa Hạ”.
Ánh mắt Tiết Phi còn hiện lên vẻ không tin tưởng rất rõ, hét lên: “Dựa vào đâu cơ chứ? Anh có bằng chứng gì không? Không chừng sư phụ chỉ vì đánh không lại anh nên mới bị anh đe dọa!”
Trần Thái Nhật khẽ thở dài.
“Tiết Phi, từ lúc sư phụ cậu nhận cậu làm đệ tử, võ công mà ông ta dạy cho cậu là gì? Lẽ nào cậu không nhận ra chiêu Tất Sát mà cậu sử dụng trong lần hội đấu này có gì bất thường sao?”
Nghe Trần Thái Nhật nói vậy, gương mặt Tiết Phi chợt thoáng qua vẻ do dự, dường như có sự ngờ vực sâu trong lòng lại, nhưng dường như chính hắn cũng đang tự phủ nhận nó.
Trần Thái Nhật nhìn Tiết Phi, chậm rãi nói ra sự thật khiến mọi người hoảng hốt.
“Thứ mà cậu vẫn luyện từ trước đến này chính là chiêu thức Cư Hợp Thuật của Đông Đảo!”
Mọi người đều kinh hoảng.
Tiết Phi càng khó tin hơn, há hốc mồm như muốn lên tiếng phản bác lại, nhưng không sao nói được.
Xem ra ngay cả bản thân hắn cũng luôn giấu một chút ngờ vực trong lòng.
Trần Thái Nhật chắp hai tay sau lưng nói.
“Tất cả các môn phái võ công ở Cửu Châu đều dựa vào sự tiến bộ từng bước, quan trọng là vững vàng nâng cao thực lực. Dù có bí kíp đặc biệt bạo phát tiềm lực trong thời gian ngắn cũng nhiều lần cảnh báo truyền nhân không được dùng”.
“Còn Cư Hợp Thuật của Đông Đảo mà cậu dùng đã vượt quá tiềm lực trong người cậu. Mặc dù nó làm sức mạnh của cậu vượt trội hơn các võ sĩ cùng lứa nhưng tuổi thọ của cậu đã âm thầm giảm đi”.
“ Đoản dao mà cậu dùng trong trận chung kết chính là dao ngắn một thước của Đông Đảo, tôi vừa nhìn thấy đã bắt đầu nghi ngờ”.
“Lúc cậu dùng dao sẽ tiêu hao mười phần sinh lực, nhưng chỉ đổi lại có bảy phần sức sát thương. Đao pháp làm hại người này không còn phổ biến ở Hoa Hạ nữa”.
Trần Thái Nhật quay đầu lại liếc nhìn người trung niên ngồi dưới đất, không nói tiếng nào, vẻ mặt rất bình tĩnh, rồi anh lại nhìn Tiết Phi.
“Cho nên tôi mới nghi ngờ đằng sau cậu còn một người khác”.
Trong mắt Tiết Phi hiện lên vẻ đấu tranh và tuyệt vọng.
“Các anh… dù sư phụ tôi là người Đông Đảo, các anh cũng không thể nói ông ấy là tử sĩ! Ông ấy không làm gì sai, chỉ là dạy võ công cho tôi mà thôi!”
Trần Thái Nhật khẽ lắc đầu, tỏ vẻ thương hại.
“Sao cậu vẫn chưa hiểu nữa vậy? Từ lúc để cậu tham gia hội đấu võ thuật thì mục đích của người mà cậu gọi là sư phụ này chính là lấy mạng của cậu!”