Lấy Trần Thái Nhật làm trung tâm, không khí xung quanh bỗng trở nên mờ ảo, biến dạng, sau đó hình thành một làn sóng không khí mạnh mẽ bùng phát.
Người của đội Cung Nỏ nhà họ Phùng, còn chưa kịp hò reo thì đã bị làn sóng xung kích làm ngã dúi dụi.
Mấy chục người đàn ông trưởng thành vô cùng khỏe mạnh, nhưng lại giống như tấm ván xốp trong gió, bị thổi bay trong không trung rồi rơi xuống đất.
Genko đứng đằng sau Trần Thái Nhật bị luồng không khí thổi bay xa hơn mười mét, trong tình huống khẩn cấp, phải dùng tay nắm chặt vào một cành cây mới có thể dừng lại một cách khó khăn.
Chỉ bằng một quyền mà lại có thể mạnh đến vậy!
Hiện trường lộn xộn, một quyền gió mà có thể làm bật gốc mấy cái cây trồng hai ba năm.
Có thể so với hiện trường của một vụ tai nạn.
Genko ngay lập tức lấy lại tinh thần, vội vã quay trở lại.
Những cung thủ nhà họ Phùng cũng mất rất nhiều thời gian mới có thể tập hợp lại.
Lúc này, mọi người phát hiện ra, Phùng Tinh Kiếm đã lui về vị trí vừa đứng.
Trần Thái Nhật thậm chí còn không thay đổi tư thế, hai tay để sau lưng, bình tĩnh nhìn đối phương.
Mọi người đều bối rối trước cảnh tượng kỳ dị này.
Quay ngược thời gian?
Đội trưởng đội Cung Nỏ nhà họ Phùng là fans hâm mộ lớn của Phùng Tinh Kiếm, tiến lên vài bước.
“Cậu chủ, quyền vừa rồi gần như khiến đối phương không chết thì cũng tàn phế, có cần để anh em phóng ngàn mũi tên không?”
Lúc này, sắc mặt Phùng Tinh Kiếm trắng bệch như ngọc.
Hắn không để ý đến câu hỏi của đàn em.
Ánh mắt Phùng Tinh Kiếm ẩn chứa sự do dự, ngập ngừng hỏi.
“Tên giúp việc này thật sự không phải do cậu giết sao?”
Trần Thái Nhật nghiêng đầu, thờ ơ đáp.
“Anh nghĩ sao cũng được”.
Phùng Tinh Kiếm không nói nên lời, im lặng một lúc, sắc mặt càng tái nhợt hơn, cười đau khổ lắc đầu.
“Nếu là cậu thì chắc chắn sẽ thừa nhận, với võ công của cậu thì cho dù nhà họ Phùng chúng tôi đã giăng sẵn lưới trời thì cũng là có thể tùy ý ra vào”.
“Anh biết vậy là được”.
Trần Thái Nhật đưa tay lên nhún vai, vẻ mặt chẳng sao cả.
“Tôi đưa người tới, chỉ là để xem náo nhiệt. Không ngờ lại tận mắt chứng kiến một vụ án mạng. Cậu chủ Phùng nên chỉnh đốn nội bộ đi, không thì không chắc tên quỷ xui xẻo này chết trong tay ai đâu”.
Nghe câu nói ám chỉ của Trần Thái Nhật, Phùng Tinh Kiếm khẽ khựng lại, sau đó gật đầu.
“Tôi hiểu rồi”.
“Tạm biệt, có thời gian tôi lại tới thăm”.
Nói xong, Trần Thái Nhật chào hỏi, dẫn theo Genko, xoay người rời đi.
Đội trưởng đội Cung Nỏ đứng bên cạnh Phùng Tinh kiếm vừa kinh ngạc vừa lo lắng hỏi.
“Cậu chủ? Nếu còn không đuổi theo thì bọn họ sẽ chạy mất đấy!”
Phùng Tinh Kiếm không nói gì, sắc mặt xanh mét, nhìn chằm chằm về phía Trần Thái Nhật, nhìn một nam một nữ rời đi.
“Cậu chủ!”,
Tên đội trưởng đội Cung Nỏ lo lắng, vỗ nhẹ lên vai Phùng Tinh Kiếm.
Hai mắt Phùng Tinh Kiếm đột nhiên đỏ ngầu, bỗng gầm lên thành tiếng.
“Đừng động đậy!”
Bảy tám tên cung thủ đều sững sờ, không hiểu vì sao đường đường là cậu chủ Phùng, đệ nhất gia tộc ở Hoa Hạ, võ công đỉnh cao hạng chín mà lại đột nhiên nổi giận.
Phùng Tinh Kiếm nói từng chữ, trong mắt hiện lên vẻ e sợ.
“Mau gọi bác sĩ Hồ tới đây cho tôi”.
“Genko, nhớ nhắn cho Phùng Tinh Kiếm, đánh thua không cần xin lỗi, nhưng mấy chục tỷ tệ tiền bồi thường thì không được thiếu một đồng nào”.
Gương mặt xinh đẹp của Genko bỗng nở nụ cười.
“Chủ nhân, rõ ràng anh là người vô cùng giàu có, nhưng còn coi trọng tiền bạc hơn những gia đình giàu có bình thường”.
Trong lòng Trần Thái Nhật đột nhiên xuất hiện một nỗi muộn phiền, nhất thời trầm mặc không nói gì.
Genko cảm thấy bầu không khí không ổn, sững sờ một lát, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Trần Thái Nhật.
“Chủ nhân?”
Trần Thái Nhật bừng tỉnh, vẻ mặt bình tĩnh.
“Đối với tôi, càng nhiều tiền càng tốt, có bao nhiêu muốn bấy nhiêu, cho dù tôi không tiêu thì bây giờ những anh em đang trấn giữ biên cương cũng cần tiêu đến”.
Nói xong, giọng Trần Thái Nhật trở nên u sầu.
“Bọn họ không tiêu, thì sau khi hy sinh, cha mẹ vợ con bọn họ cũng phải tiêu”.
Trần Thái Nhật đột nhiên đứng lên, đứng bên giường ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài.
“Ba mươi năm chiến tranh, trăm bảy mươi nghìn anh hùng liệt sĩ... Bọn họ có thể không để lại tên, nhưng chắc chắn không phải chỉ là con số”.
“Tôi hy vọng, đợi đến ngày tôi hy sinh vì Hoa Hạ, số tiền trợ cấp cuối cùng sẽ được phát. Từ đó, sẽ không có người nào hy sinh nữa, cũng không cần tiền dự trù nữa”.
Cơ thể Genko run rẩy, hai người họ sớm đã tâm linh tương thông, lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được nỗi buồn và sự cô đơn của Trần Thái Nhật.
Không nói thêm lời nào nữa, Trần Thái Nhật cảm nhận được cái ôm nhẹ nhàng từ phía sau lưng anh.
Một lúc lâu sau.
Chuông báo tin nhắn cắt đứt dòng suy nghĩ của Trần Thái Nhật.
“Trước khi mặt đất bùng nổ cấp độ nhẹ, trước mắt đừng rời khỏi Yến Kinh – Bắc Minh”.
- -------------------