"Người anh em, không phải tôi chém gió với cậu đâu, ở khu vực Yến Kinh này, bàn đến thể diện và mối quan hệ rộng lớn, đầu trọc Trương Mãnh tôi mà nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất".
Trần Thái Nhật không nói gì, im lặng nhìn hắn thổi phồng.
Trương Mãnh thấy Trần Thái Nhật có vẻ không tin, liền vỗ mạnh vào ngực.
"Nhìn là biết cậu là người thật thà, trình độ văn hóa cao, nếu không cũng sẽ không có sở thích tri thức như xem văn vật này".
Trương Mãnh nhìn đội ngũ xếp hàng dài dằng dặc, khóe miệng nở nụ cười khinh bỉ.
"Sao nào? Xếp hàng không đến lượt trong lòng khó chịu lắm chứ gì? Có phải khó chịu như khi nửa đêm ngủ ở khách sạn, có gái đẹp gõ cửa nhưng đã ngủ không nghe thấy?"
Lông mày Trần Thái Nhật giật giật.
Mẹ kiếp, tên khốn này đúng là nói gì không nói lại nói chuyện này.
Lần đầu tiên Trần Thái Nhật có dục vọng muốn giết một người qua đường, nhưng nghĩ lại mình đang có chuyện chính cần làm, tạm không thể gây chuyện, nên đành nhẫn nhịn.
Trương Mãnh vẫn chưa biết hắn vừa lượn qua quỷ môn quan, vẫn chém gió không ngừng.
"Tôi nói cho cậu biết, đây là lần cuối cùng triển lãm báu vật quốc gia Thanh Đồng Thần Thụ, tôi có tin nội bộ, ngày mai sau khi được niêm phong, sau này sẽ không lấy ra nữa".
Cuối cùng hắn còn giơ ngón tay cái chỉ vào mình.
"Trấn Quốc Khí trong truyền thuyết chỉ có lần này, khắp trong ngoài quảng trường này chỉ có tôi có thể dẫn cậu đi xem thôi".
Trần Thái Nhật thấy hắn nói chắc chắn như vậy, nhất thời trong lòng cũng thấy hơi hoài nghi.
Anh đã sắp xếp Genko, hai ngày nay sắp xếp thêm người trong viện bảo tàng, tăng cường bảo vệ.
Mục đích là để dụ mấy con chuột của Hội Đông Vinh ra mặt.
Giới hạn năm nghìn người, không cho thêm bất cứ du khách nào vào, nếu không có thể sẽ bị hỏng kế hoạch.
Cái tên Trương Mãnh này thông qua con đường nào mà có thể dẫn người vào xem báu vật quốc gia chứ?
Từ hai ngày trước, đảng Trâu vàng đã bị Genko dẫn người quét sạch một lượt, nhổ cả gốc lẫn ngọn.
Trong lòng Trần Thái Nhật lóe lên một suy nghĩ.
Lẽ nào là bảo vệ hay nhân viên trong nội bộ viện bảo tàng tự ý làm trái mệnh lệnh bảo vệ của anh sao?
Thế thì hơi phiền phức rồi.
Lúc Genko và viện bảo tàng bàn bạc, cô ấy đã cầm theo thủ lệnh Tây Cực của anh.
Thấy thủ lệnh này, thì tất cả các quan chức chính phủ trong ngoài Hoa Hạ đều phải toàn quyền phối hợp với hành động của anh.
Chỉ có điều Trần Thái Nhật trước giờ luôn hành động một mình, cũng không dùng nhiều đến thủ lệnh này.
Lần này phải giải quyết chuyện mặt đất bùng nổ, để đẩy nhanh tiến độ ở Yến Kinh, nên anh mới ủy quyền cho Genko cầm đi làm việc.
Nếu ai dám mạo hiểm làm trái ý của người sở hữu thủ lệnh.
Thì người đó rất có thể đã bị Hội Đông Vinh mua chuộc.
Những kẻ như hổ rình mồi kia lợi dụng những kẻ ngu xuẩn này, lén xâm nhập vào viện bảo tàng để hủy hoại Thanh Đồng Thần Thụ, vậy thì sẽ to chuyện.
Trần Thái Nhật nghĩ đến đây, không dám chậm trễ nữa.
Tên Trương Mãnh này đã đến tận đây nói như vậy rồi.
Chỉ cần đi theo hắn, là có thể bắt tại trận kẻ sơ hở.
Trương Mãnh ở bên cạnh hỏi với giọng điệu khuyên nhủ dụ dỗ.
“Sao nào người anh em, rốt cuộc cậu có muốn đi xem không? Nếu cậu không muốn xem báu vật quốc gia thì tôi dành cơ hội cho người khác đấy, tôi thấy cậu có vẻ hiền lành mới chọn cậu”.
Trần Thái Nhật nheo mắt lại.
“Tôi muốn xem chứ, nhưng sợ là anh không phục vụ miễn phí đâu nhỉ?”
Trương Mãnh bật cười, tỏ vẻ đương nhiên.
“Cậu bạn, trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí, anh đây dẫn cậu đi xem báu vật quốc gia cũng phải mạo hiểm lắm đấy”.
Dứt lời, hắn xoa ngón tay, ra hiệu bằng hành động mà tất cả người Hoa Hạ đều hiểu.
“Bao nhiêu tiền?”
Trương Mãnh mỉm cười.
“Không nhiều, không nhiều, giá hữu nghị, một nghìn tệ đảm bảo cậu được nhìn thấy”.
Vẻ mặt Trần Thái Nhật thản nhiên, trong lòng lại vô cùng căm ghét loại người này.
Một nghìn tệ đối với anh chỉ là một con số nhỏ như sợi lông trâu.
Nhưng viện bảo tàng vốn đăng ký vào xem miễn phí mà.
Vào đó chẳng cần mất đồng nào cả.
Tên này chẳng khác gì đám đầu cơ trục lợi, thu lợi gấp nghìn lần.
Tay không bắt sói trắng, lợi nhuận gấp mấy nghìn lần!
Nếu hôm nay hắn giao dịch được một trăm vé, thì đã có một trăm nghìn tệ rồi.
Trần Thái Nhật liếc mắt nhìn số người đang xếp hàng ở quảng trường.
Một trăm người nóng lòng muốn xem buổi triển lãm cuối cùng của Thanh Đồng Thần Thụ, chỉ nhiều không ít…
Anh móc mười tờ tiền màu đỏ trong túi quần ra.
“Dẫn đường đi”.
Trương Mãnh sáng mắt lên, mỉm cười nhận tiền.
Trương Mãnh thuận tay lấy một cái bọc ở sau lưng, móc ra một thứ, đưa đến trước mặt Trần Thái Nhật.
Anh hơi nheo mắt lại.
Nghĩ ngợi đủ kiểu mà Trần Thái Nhật lại không ngờ hắn sẽ lấy thứ này ra.
Trong tay Trương Mãnh là một chiếc kính viễn vọng.
Trần Thái Nhật nhất thời không nói gì.
Trương Mãnh bỗng lộ rõ bản chất, cười sằng sặc, nhìn Trần Thái Nhật như nhìn một thằng ngốc.
"Ha ha ha, người anh em, anh đây không lừa cậu chứ? Đối diện chính là tầng bốn của viện bảo tàng, Thanh Đồng Thần Thụ được bày ở đó qua lớp cửa kính, dùng kính viễn vọng này, đảm bảo cậu có thể nhìn thấy, cứ xem thoải mái đi, đừng khách sáo!"
- -------------------