Ở nơi tấc đất tấc vàng, mỗi mét vuông bảy mươi, tám mươi nghìn tệ như Yến Kinh, thì giá trị của bất động sản như vậy khó mà tưởng tượng được.
Nhưng khi nghĩ đến việc nhà họ Ninh là nhà giàu hoàng kim, hơn nữa còn là gia tộc hoa lan hạng hai, thì sống ở nơi xa xỉ như vậy cũng có thể hiểu được.
Dù sao cũng còn có nhà xa xỉ hơn...
Trong lòng Ninh Vinh Lễ đang vô cùng tức giận.
Cô con gái Ninh Yên Nhiên đã bị ông ta nhốt trong phòng tròn ba ngày.
Đưa cơm thì không ăn.
Đưa đồ ăn thì để nguội.
Con nhóc này muốn dùng phương thức tuyệt thực để chống đối bố ruột đây mà.
Bây giờ Ninh Vinh Lễ lại càng tin lời đứa cháu Trình Văn.
Trần Thái Nhật chắc chắn là một kẻ vô cùng nguy hiểm.
Ninh Yên Nhiên chỉ gặp cậu ta có ba lần, mà sau khi trở về Yến Kinh, còn dám công khai chống đối lời của bố ruột.
Bảo nó bớt gặp loại người không ra gì đến từ nơi khỉ ho cò gáy đó, nó còn cãi như chém chả.
Đúng là bị tẩy não mà!
Tuy trước kia con gái ông ta tùy hứng, nhưng vẫn rất tôn trọng bề trên.
"Cái đồ vô liêm sỉ giả nhân giả nghĩa, tham lam phú quý, rắp tâm xấu xa, lừa gạt con gái nhà lành! Trần Thái Nhật, đừng để tôi nhìn thấy cậu, nhìn thấy lần nào tôi đánh lần đó".
Ninh Vinh Lễ ngồi trong sảnh chính, đấm mạnh xuống bàn để trút cơn bực dọc trong lòng.
Tối nay, người nhà họ Viên sẽ tới, bên ngoài đã xếp xong bàn ghế, chuẩn bị chiêu đãi theo quy cách của tiệc gia đình.
Là một thành viên trong liên minh nhà giàu hoàng kim, nhà họ Viên cũng là gia tộc hạng hai, trong giới nhà giàu coi trọng việc môn đăng hộ đối, kết thông gia vốn cũng là chuyện rất bình thường.
Viên Hoa - con trai trưởng nhà họ Viên đường hoàng chững chạc, võ công cao cường, hiện đã là cao thủ hạng bảy, hơn nữa còn một lòng theo đuổi Ninh Yên Nhiên.
Trước kia, Ninh Vinh Lễ cảm thấy con gái còn nhỏ, nói không chừng có tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời riêng, dù sao trong giới nhà giàu hoàng kim có không ít cậu ấm, cứ từ từ sẽ chọn được người tốt.
Nhưng bây giờ thì không ổn rồi.
Sau khi từ Đông Hải trở về, Ninh Yên Nhiên bắt đầu lo liệu những việc ở Yến Kinh giúp Trần Thái Nhật, dành hết thời gian cho công ty Thái Mộng kia, còn đích thân ra mặt làm người đại diện.
Giá trị vô hình của người đẹp số một Hoa Hạ chính là lợi ích lớn nhất.
Tất cả đều bị thằng nhãi Trần Thái Nhật kia hớt tay trên rồi.
Đáng giận hơn là Ninh Yên Nhiên còn thấy vui vì điều đó, ra vẻ cam tâm tình nguyện, luôn miệng nói là vì sư phụ.
Người làm bố chẳng lẽ lại không nhìn ra sao?
Nếu cứ để thế này, nói không chừng phải gả đến An Thành làm vợ địa chủ mất!
Hạ mình kết hôn với người ở nơi khác vốn đã không thể chấp nhận.
Huống hồ theo báo cáo của Trình Văn, Trần Thái Nhật chính là một tên cướp vô liêm sỉ phạm tội chưa thành, có vấn đề về nhân phẩm.
Ninh Vinh Lễ đã hạ quyết tâm.
Tuyệt đối không thể để Ninh Yên Nhiên có bất cứ tiếp xúc gì với Trần Thái Nhật.
Cộp cộp.
Tiếng giày da giẫm xuống đất vang lên.
Cháu trai Trình Văn của nhà họ Ninh, vóc dáng gầy gò, mắt nhỏ dài, mặc bộ vest trắng bước vào.
"Bác ạ".
"Nghe ngóng được chưa? Bây giờ tên Trần Thái Nhật kia đang ở đâu?"
"Hắn đã ra khỏi sân bay, lên xe của công ty Thái Mộng, nhìn hướng đi hình như đang đến nhà chúng ta".
Ánh mắt Ninh Vinh Lễ đanh lại.
"Được đấy thằng nhãi, gan to lắm! Cả Hoa Hạ này còn chưa có ai dám coi thường lời cảnh cáo của nhà giàu hoàng kim cả. Cháu đi sắp xếp, chặn cậu ta cách nhà họ Ninh hai kilomet đi".
"Tối nay là người nhà họ Viên đến rồi, cho dù có đánh gãy hai chân của thằng nhãi họ Trần kia thì cháu cũng không được để cậu ta lại gần nhà họ Ninh trong phạm vi nghìn mét, phá đám chuyện đính hôn của hai nhà".
Trong đôi mét nhỏ dài của Trình Văn lóe lên một tia thất vọng.
"Thằng khốn họ Trần kia thì dễ xử lý thôi ạ, cháu đảm bảo sẽ khiến hắn không lết nổi chân ở Yến Kinh, nhưng bác này, chuyện đính hôn của chị họ liệu có vội vàng quá không, dù gì chị ấy cũng chưa đồng ý..."
Ánh mắt Ninh Vinh Lễ quan sát đứa cháu họ xa này, cố ý không nhìn vào mắt đối phương, giọng điệu trở nên hờ hững.
"Nhà họ Viên và nhà họ Ninh chúng ta mới là môn đăng hộ đối, trừ khi là con cháu của nhà giàu hoàng kim hạng một, nếu không, không ai có tư cách lấy con gái bác cả".
Nói xong, ông ta dừng một lát, ánh mắt xa xăm.
"Làm người thì không nên có những suy nghĩ quá phận, tham quá cũng không tốt..."
Trình Văn rùng mình, mím chặt môi, sự bất mãn trong ánh mắt càng đậm hơn, nhưng chỉ sau một lúc đã lấy lại vẻ bình thường, cúi người chào.
"Bác nói phải ạ, cháu đi làm việc đây, tên họ Trần kia chắc chắn không thể lại gần nhà họ Ninh".
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Ninh Vinh Lễ nhìn bóng lưng Trình Văn, khẽ thở dài.
Từ lâu ông ta đã biết Trình Văn có ý với Ninh Yên Nhiên, nhưng con gái không chút hứng thú với hắn.
Cộng thêm hắn chỉ là con cháu ở xa trong gia tộc.
Nhà giàu hoàng kim có đẳng cấp rất nghiêm ngặt.
Chút tâm tư nhỏ bé đó của hắn chắc chắn là không thành hiện thực rồi.
"Bây giờ chỉ chờ cậu chủ Viên Hoa đến cửa thôi, tối nay là phải làm xong chuyện này".
…
Trần Thái Nhật ngồi ở hàng ghế sau, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lát nữa đến nhà họ Ninh sẽ rất khó giải quyết.
Bố Ninh hiểu lầm anh quá sâu sắc, muốn giải thích sợ là không dễ.
Đến thì đã đến, nhưng lại trở thành vị khách không được nhà họ Ninh chào đón.
Vi Giác Nghiệp ngồi đằng trước vừa lái xe vừa nhắc nhở.
“Cậu Trần, sắp đến nhà họ Ninh rồi, qua năm cái đèn giao thông nữa rồi rẽ là đến".
"Ừ, được".
Một lúc sau, đột nhiên Trần Thái Nhật lên tiếng.
"Lái xe chậm lại".
Vi Giác Nghiệp sửng sốt, nhưng cũng không hỏi nhiều, chậm rãi giảm tốc độ xe xuống.
Xe đi thêm hai trăm mét nữa.
Trần Thái Nhật lại nói.
"Đừng đi nữa, đỗ xe ở ven đường đi".
Genko ở bên cạnh tỏ vẻ cảnh giác, vội vàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
"Sao người ở ven đường đi nhanh vậy? Còn có người chạy luôn kìa?"
Trần Thái Nhật nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Quanh đây có người đang giải tán, chúng ta đã bị bao vây rồi".
- -------------------