Trong đường hầm quặng mỏ lờ mờ ẩm ướt, Lục Diệp cõng sọt khoáng trên lưng, trên tay vác theo một chiếc cuốc chim, dò dẫm từng bước một tiến về phía trước.
Vẻ mặt của thiếu niên ấy có chút ưu thương, hai mắt chăm chú nhìn vào hư không mờ mịt trước mặt mình, dường như đang tập trung vào một thứ gì đó.
Người bên ngoài nhìn vào, sẽ thấy phía trước Lục Diệp không có bất kỳ thứ gì hết, nhưng trên thực tế, trong tầm mắt của thiếu niên ấy lại xuất hiện một bóng dáng hơi mờ.
Bóng dáng kia tựa như hình ảnh của một cái cây, có điều vô cùng mờ ảo, khiến người ta không thể nhìn được rõ ràng.
Nhưng có thể rõ ràng nhận ra, cành lá trên cái cây nọ thật xum xuê tươi tốt, từ vị trí khoảng một phần ba thân cây tách ra những cành nhánh hướng về hai bên trái phải, tạo nên tán cây hình bán nguyệt.
Lục Diệp đi vào thế giới mang tên Cửu châu này được hơn một năm, nhưng đến nay hắn vẫn chưa thể hiểu rõ rút cuộc thứ này là cái gì.
Chỉ biết rằng khi lực chú ý của hắn đủ tập trung, sẽ có tỷ lệ nhất định xuất hiện Ảnh Tử thụ này trong tầm mắt.
Nhưng người khác hoàn toàn không thể phát hiện ra.
"Nhân sinh quá đỗi cực nhọc." Thiếu niên thở dài một tiếng.
Một năm trước, hắn đột nhiên tỉnh lại ở thế giới xa lạ này nhưng không chờ hắn quen thuộc hoàn cảnh nơi đây, thế lực mà hắn sinh sống đã bị một đám tặc nhân công chiếm.
Rất nhiều người bị giết.
Hắn cùng một nhóm những nam nữ trẻ tuổi khác trở thành tù binh của đám tặc nhân kia, sau đó được đưa vào khoáng mạch này, trở thành một tên quáng nô đê tiện (quáng nô: nô lệ đào quáng).
Tiếp theo, từ trong miệng người bên ngoài nói chuyện phiếm với nhau, hắn biết được, thế lực vốn có của hắn là một tông môn mang tên Huyền Thiên tông, lệ thuộc vào Hạo Thiên minh.
Cái tên tông môn này nghe có vẻ huyễn khốc cuồng bá (ngang tàng lãnh khốc, bá đạo ngông cuồng) , nhưng trên thực tế nó chỉ là một môn phái nhỏ bất nhập lưu (chưa được đưa vào danh sách).
Còn phe công chiếm Huyền Thiên tông lại là Tà Nguyệt cốc, một môn phái dưới trướng Vạn Ma lĩnh.
Hạo Thiên minh và Vạn Ma lĩnh vốn là hai tổ chức trận doanh lớn của thế giới này, bọn họ đều do vô số những thế lực lớn nhỏ liên hợp hình thành.
Giữa hai bên tồn tại mối quan hệ đấu đá đánh giết lẫn nhau, chỉ mang trong lòng một mục đích duy nhất là hoàn toàn tiêu diệt đối phương.
Nghe nói, quá trình này đã kéo dài tới mấy trăm năm, vẫn chưa đi đến hồi kết.
Theo Lục Diệp, nói một cách đơn giản thì loại tranh đấu này chính là đối kháng giữa Thủ Tự trận doanh và Tà Ác trận doanh (tên gọi này được thiết lập cho hai trận doanh đối lập trong trò chơi Dungeons & Dragons).
Còn hắn chỉ là một nhân vật nho nhỏ không may bị cuốn vào bên trong mà thôi.
Bao năm qua Cửu Châu đại lục vẫn chìm sâu trong loạn lạc chiến hỏa, hàng năm đều có rất nhiều những thế lực nhỏ giống như Huyền Thiên tông bị nhổ tận gốc, nhưng rất nhanh lại có càng nhiều thế lực mới nổi lên như măng mọc sau mưa, chiếm cứ địa bàn các nơi, khiến thế cục trở nên càng thêm hỗn loạn.
“Quáng nô thì quáng nô vậy...”
Lục Diệp tự an ủi bản thân một tiếng, so với những người bị giết kia, tốt xấu gì hắn vẫn còn sống.
Nhưng sống sót được cũng không phải do hắn có bản lĩnh đặc biệt gì, chỉ do Tà Nguyệt cốc cần một chút tạp dịch làm việc mà thôi.
Và những người chẳng có tu vi nào lại còn trẻ như Lục Diệp, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.
Trên thực tế quáng nô trong mỏ quặng này, không chỉ có người thuộc Huyền Thiên tông, còn có một số ít những đệ tử tiểu gia tộc, môn phái nhỏ khác.
Phải biết rằng, thực lực của Tà Nguyệt cốc không yếu.
Những năm gần đây, bọn họ đã công chiếm được không ít địa bàn, hiển nhiên những thế lực vốn có trên địa bàn này đều bị hủy diệt.
Sau đó Tà Nguyệt cốc đã mang những người có thể sử dụng được đến các nơi nô dịch.
Những người này đều có chung một đặc điểm, vẫn chưa khai khiếu và trên người không có tu vi, cho nên rất dễ khống chế.
Trên Cửu Châu đại lục có lưu truyền một câu nói: “Yêu không khai khiếu khó hoá hình, người không khai khiếu khó tu hành.
Nói như vậy, cũng đủ hiểu muốn tu hành cần phải mở linh khiếu, và cũng chỉ có mở linh khiếu mới có tư cách để tu hành.
Thế nhưng mở linh khiếu không phải chuyện đơn giản.
Người bình thường trải qua quá trình rèn luyện theo hệ thống nhất định mới có thể mở ra linh khiếu, nhưng tỷ lệ này vẫn là hơn trăm mới được một, nếu như đối phương có xuất thân từ gia tộc hoặc tông môn, có được trưởng bối chỉ điểm thì tỷ lệ này có thể sẽ cao một chút.
Lục Diệp không thể mở ra linh khiếu của bản thân, cho nên chỉ có thể kiếm sống bằng nghề đào quáng ở trong hầm mỏ mờ tối này.
Có điều, làm quáng nô vẫn chưa hoàn toàn bế tắc, vẫn tồn tại một đường ra nhất định.
Nếu như người nào đó khai khiếu thành công, hòan toàn có thể tìm quản sự tiến hành báo cáo, đối phương sẽ có cơ hội tham gia một dạng khảo hạch, một khi khảo hạch thành công sẽ đạt được tư cách trở thành đệ tử Tà Nguyệt cốc.
Thế nhưng trong số những quáng nô ở nơi này, chẳng có mấy người khai khiếu được.
Bọn họ lao động trong hoàn cảnh mờ tối cả ngày, đến ăn cơm còn không đủ no thì làm sao mà khai khiếu được?
Cho nên về cơ bản 99% quáng nô đều đã chấp nhận số mệnh, mỗi ngày chịu khó vất vả lao động chỉ vì một bữa cơm no.
Lục Diệp không có cảm tình gì với Huyền Thiên tông.
Dù sao hắn cũng vừa tới thế giới này thì tông môn đã bị diệt.
Nói nữa, hắn cũng không nhận ra những người trong tông kia.
Nhưng hắn lại không muốn trở thành đệ tử Tà Nguyệt cốc. Bọn họ vốn chẳng phải là thế lực chính đạo gì, chỉ nghe cái tên đã mang tới cho người ta một loại cảm giác tà ác, sớm muộn gì cũng lụi tàn.
Nhưng hắn cũng không thể cả đời cứ sống tạm ở nơi này làm quáng nô được.
Còn ra thể thống gì nữa?
Tốt xấu gì hắn cũng là nhân sĩ tinh anh của thời đại mới…
Làm người nếu không có mộng tưởng thì khác gì con cá ướp muối khô cong?
Cho nên trong một năm qua, hắn luôn cố gắng khai khiếu.
Mới đầu hắn cho rằng chỉ có một mình hắn có thể nhìn thấy Ảnh Tử thụ, cho nên thứ này sẽ cung cấp cho hắn một chút trợ giúp kỳ diệu nào đó.
Thế nhưng cho tới bây giờ, Ảnh Tử thụ này vẫn chỉ là một cái bóng, đừng nói tới chuyện trợ giúp, có đôi khi nó còn làm ảnh hưởng tới thị lực của hắn.
Lục Diệp cực kỳ hoài nghi có phải ánh mắt của hắn đã xảy ra vấn đề gì hay không?
Nghĩ tới đây, Lục Diệp chuyển qua một ngã rẽ, từ nơi xa xa vừa xuất hiện một đốm sáng nhỏ yếu.
Đó là một trong mấy cánh cửa ra vào hầm mỏ.
Hôm nay hắn thu hoạch rất tốt, sau khi nộp khoáng thạch trong sọt lên trên, hẳn là sẽ nhận được ba điểm cống hiến.
Tính cả lượng tích lũy từ mấy ngày trước đây, gần như trong tay hắn đã có được mười hai điểm rồi, có thể lấy ra hai điểm đổi hai cái màn thầu, mười điểm còn lại vừa vặn đủ để đổi một viên Khí Huyết đan.
Khí Huyết đan là một loại đan dược cấp thấp, cũng không phải thứ phụ trợ khai khiếu.
Nhưng nếu muốn khai khiếu, nhất định phải khiến khí huyết tràn đầy.
Dù Khí Huyết đan chỉ là đan dược cấp thấp nhưng nó lại thích hợp cho người chưa khai khiếu như Lục Diệp sử dụng.
Sở dĩ Tà Nguyệt cốc nguyện ý xuất ra Khí Huyết đan, cũng không phải thiện tâm phát tác chỉ vì bọn họ hiểu sâu sắc lòng người.
Mục đích chính khi bọn họ bán ra loại đan dược cấp thấp rẻ mạt này chính là có thể thông qua nó để gieo vào trong lòng người ta niềm hi vọng, từ đấy khiến bọn họ càng thêm cố gắng đào quáng.
Giống như Lục Diệp vậy… mỗi ngày đều rất cần cù.
Còn 30 trượng nữa là tới cửa ra vào hầm mò, Lục Diệp đưa mắt lơ đãng liếc qua một góc bên trái đằng trước, nơi đó có một tảng đá lớn vắt ngang.
Bước chân hắn không ngừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Cho đến khi cách tảng đá ấy chừng mười trượng, hắn mới buông sọt khoáng đang đeo phía sau lưng xuống, nắm thật chặt cuốc chim trong tay, lại lấy ra một khối đá có kích cỡ vừa phải từ trong sọt khoáng, thoáng ước lượng một chút.
Ngay sau đó, hắn bắt đầu chạy thật nhanh về phía tảng đá to kia.
Trước khi tới gần nó, Lục Diệp thoáng nghiêng người bước lướt qua, một cước đạp lên trên vách đá hầm mỏ, cả người mượn lực bắn ngược này để đáp xuống phía sau tảng đá lớn, thân thể linh hoạt tựa như một con báo săn mạnh mẽ.
Lúc này, có hai bóng người đang nửa ngồi ở phía sau tảng đá lớn, mượn nhờ tảng đá kia để che lấp thân hình, hồn nhiên không ngờ người tới lại phát hiện ra tung tích của mình.
Tới lúc bọn họ nghe được động tĩnh, cũng là lúc nhìn thấy Lục Diệp xuất hiện, dù muốn đứng dậy cũng không còn kịp nữa.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của hai người, Lục Diệp trực tiếp ném viên đá trong tay ra, trúng chính giữa mũi một người trong đó, người kia lập tức kêu thảm một tiếng, ngã ngửa trên mặt đất, máu tươi phun khắp mặt.
Bàn tay cầm cuốc chim của Lục Diệp lại ra tay lần nữa.
Có điều lần này, hắn không thể đánh trúng người thứ hai, người kia phản ứng rất nhanh, đã kịp nghiêng đầu tránh thoát.
Chẳng qua, Lục Diệp đã nhanh nhẹn vọt tới trước mặt gã, một cước đạp xuống chính giữa bụng đối phương.
Khuôn mặt người này lập tức hiện lên vẻ đau đớn, ngã bay ra ngoài, quỳ rạp xuống đất, phun ra một ngụm nước chua.
Lục Diệp cất bước tiến lên, một tay nắm chặt tóc của đối phương.
Sau khi hắn thấy rõ mặt mũi của hai người này, chỉ cười lạnh một tiếng: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là hai huynh đệ các ngươi!"
Hắn nhận ra hai người này.
Bọn họ là đệ tử một gia tộc tên Lưu thị. Sau khi địa bàn của Lưu thị bị Tà Nguyệt cốc công chiếm, một bộ phận những đệ tử trẻ tuổi của Lưu thị được đưa đến nơi này trở thành quáng nô.
Nói chính xác hơn, Lục Diệp và hai huynh đệ Lưu thị này cũng coi như đồng mệnh tương liên (cùng chung số phận).
"Ta đã từng nói đừng để ta nhìn thấy các ngươi thêm lần nào nữa, nếu không sẽ làm thịt các ngươi. Có phải không?" Lục Diệp vừa nói chuyện vừa tiện tay nhặt một cục đá từ dưới đất lên, hung hăng đập xuống.
Cú đập này không nhẹ, lão nhị Lưu thị chỉ kịp hừ một tiếng đã trực tiếp bị đánh ngất đi.
Lục Diệp tiếp tục đi về phía Lưu lão đại, người đã bị hắn đả thương từ trước.
Lúc này, trán Lưu lão đại đã bị Lục Diệp đánh nát, máu tươi túa ra khiến hai mắt gã mơ hồ. Chỉ thoáng nhìn thấy Lục Diệp đang đi về phía mình, gã đã bị dọa đến té nhào: "Xin tha mạng, hai huynh đệ chúng ta không biết ngươi đi qua đây, còn tưởng là người bên ngoài... tha mạng cho ta đi mà!"
Đương nhiên hai huynh đệ Lưu thị này lén lén lút lút mai phục trước lối ra hầm mỏ, trong lòng chẳng có chút ý tốt nào.
Trước khi hai người này bị bắt đến đây, bọn họ đều là loại người được nuông chiều từ bé, dù đã thành quáng nô cũng không muốn chịu khổ.
Thế nhưng thân phận quáng nô đê tiện, người Tà Nguyệt cốc căn bản không xem quáng nô là người, không có khoáng thạch để đổi cống hiến, căn bản không thể có được thức ăn.
Cho nên hai huynh đệ này thường xuyên ngồi xổm trước lối ra hầm mỏ, ăn cướp những quáng nô lạc đàn kia.
Có không ít người bởi vậy mà gặp chuyện không may, chẳng những khoáng thạch vất vả khai thác mỗi ngày bị cướp đi, còn ăn đòn gần chết.
Lần trước chính bọn chúng muốn đánh cướp Lục Diệp, kết quả không phải đối thủ của hắn nên đã bị giáo huấn một trận nên thân.
Nào ngờ mới trôi qua được mấy ngày, hắn lại đụng phải hai huynh đệ này.
Một loại gạo nuôi trăm loại người.
Cùng đạo lý đó, trong đám quáng nô này có không ít hạng người ham ăn lười làm như huynh đệ Lưu thị, cũng có người ôm đầy mộng tưởng giống như Lục Diệp.
Trong một năm này, Lục Diệp thông qua khoáng thạch đổi được cống hiến, trừ cam đoan mỗi ngày đều ấm no, tất cả đều được hắn dùng để đổi lấy Khí Huyết đan phục dụng.
Số lượng kia nhiều lắm, hắn đã đếm được không dưới ba mươi viên Khí Huyết đan.
Điều này khiến thể phách của Lục Diệp mạnh hơn tuyệt đại đa số quáng nô.
Dù hình thể của hắn không được tính là cường tráng nhưng bên trong thân thể lại ẩn giấu lực lượng vượt qua người bình thường.
Và đương nhiên chỉ đối phó với hai tên quáng nô hết ăn lại nằm, không phải việc gì khó.
Lưu lão đại còn đang xin tha nhưng Lục Diệp coi như không nghe thấy. Hắn đưa tay tóm được tóc của gã, giơ tảng đá trong tay kia lên, hung hăng đập xuống.
Hơn một năm sống trong kiếp quáng nô, Lục Diệp đã gặp quá nhiều thảm kịch, cũng sớm hiểu rõ ràng một thứ đạo lý, ở thế giới người ăn người này, bất kỳ thương hại và đồng tình nào đều vô dụng.
Đám quáng nô bần tiện là thế, nghèo mạt là thế, nhưng không hề hòa thuận.
Cũng bởi đám quáng nô bọn họ đều đến từ những thế lực khác nhau, đã định sẵn kết cục không cách nào đoàn kết lại rồi.
Thậm chí, chỉ vì một khối khoáng thạch tốt nhất, cả đám sẵn sàng đánh nhau đến đầu rơi máu chảy.
Mỗi ngày trong hầm mỏ đều có người chết. Con số người chết nhiều đến mức, cứ cách một đoạn, có thể nhìn thấy một bộ xương khô vỡ vụn nằm trên mặt đất.
Có tình trạng như vậy, là bởi vì quáng nô bị người ăn cướp mà chết đói cũng không phải số ít.
Lưu lão đại kia vừa hét lên một tiếng đã ngã gục.
Lục Diệp nhặt cuốc chim của mình về, một lần nữa đeo sọt khoáng lên lưng, cất bước đi về phía lối ra.
Hắn không giết huynh đệ Lưu thị, cũng không phải nhân từ nương tay, chỉ là quáng nô thụ thương ở chỗ này thường sẽ sống không được bao lâu.
Hắn mới rời đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên lại có một người vội vàng hấp tấp xông tới từ phía lối ra.
"Cút ngay!" Người kia quát khẽ một tiếng, bàn tay hung hăng lướt về phía Lục Diệp.
Trong chớp nhoáng này, Lục Diệp cảm thấy cả người phát lạnh.
Hắn vừa nhìn thấy trong lòng bàn tay đối phương có quang mang màu lam nhạt chảy qua.
Đó là quang mang của linh lực.
Nói cách khác, kẻ ra tay với hắn chính là một tu sĩ!
Phải biết rằng, sau khi người ta mở linh khiếu mới có tư cách tu hành, cũng tương đương với nhận được danh xưng là tu sĩ.
Linh lực của tu sĩ là một loại lực lượng vô cùng thần kỳ.
Lục Diệp từng thấy một vị tu sĩ Tà Nguyệt cốc xuất thủ. Mặc dù uy thế không quá mạnh, nhưng chỉ một chưởng nhẹ nhàng của người này đã đập nát một khối khoáng thạch.
Cũng vì được chứng kiến một màn thần kỳ này, cho nên Lục Diệp mới hạ quyết tâm, hắn nhất định phải mở ra linh khiếu của bản thân, trở thành một tu sĩ.
Hắn đã từng âm thầm đánh giá, dù chỉ là tu sĩ tu vi thấp nhất Tà Nguyệt cốc cũng có thể nhẹ nhõm treo mình lên đánh mười cái.
Cho nên lúc Lục Diệp phát hiện ra bản thân hắn đang lọt vào công kích của một vị tu sĩ, hắn cũng hiểu, tai vạ đến nơi rồi.
Nguy cơ sống chết trước mắt, hắn trực tiếp ngừng chân lại, bỗng nhiên nhảy ngược về phía sau.
Ngực bị trúng một kiếm, tiếng gãy xương vang lên.
Lục Diệp rên lên một tiếng bay ngược về phía sau, ngã nhào trên mặt đất.
Đau đớn kịch liệt khiến đầu óc hắn tỉnh táo hơn không ít. Sau khi ý thức được mình còn sống, hắn lập tức đứng dậy.
"Ồ!" Tu sĩ vừa ra tay kia có chút kinh ngạc.
Dù gã chỉ tiện tay đánh ra một chưởng vừa rồi mà không dùng toàn lực, nhưng theo lẽ thường, đó không phải công kích mà một tên quáng nô có thể đón đỡ được.
Mượn ánh sáng nhạt để thấy rõ dung mạo quáng nô, gã lại bật thốt lên: "Lục Diệp?"
Giờ phút này, Lục Diệp đã bày ra tư thế quay người chạy trốn nhưng nghe được giọng nói đằng sau, hắn cũng tỏ ra ngạc nhiên tột độ: "Dương quản sự?"
Tu sĩ họ Dương này là một tiểu quản sự trên mỏ, Lục Diệp thường xuyên liên hệ với gã để trao đổi Khí Huyết đan, cho nên giữa hai bên cũng coi như có chút quen biết.
Dương quản sự rất xem trọng Lục Diệp, dù sao gã cũng rất ít gặp một quáng nô có thể chịu được cực khổ, vất vả như hắn.
Thế nhưng xem trọng là xem trọng, gã cũng không có ưu đãi đặc biệt gì.
Nếu một ngày Lục Diệp không khai khiếu, thì hắn không cách nào vượt qua được ranh giới giữa phàm nhân và tu sĩ.
Sau khi Dương quản sự nhận ra Lục Diệp, gã đã hiểu vì sao một chưởng của mình không thể chụp chết đối phương.
Một năm qua Lục Diệp đã đổi đi không ít Khí Huyết đan từ trên tay gã, tố chất thân thể của đối phương vốn mạnh mẽ hơn quáng nô bình thường, lại thêm một kích vừa rồi chỉ là y tiện tay, không cố ý giết người, cho nên đối phương có thể còn sống sót cũng không quá kỳ quái.
Trái ngược với Dương quản sự đã bình tĩnh trở lại, khi biết người kia chính là đối phương, trong lòng Lục Diệp lại có chút bồn chồn.
Phải biết rằng, lúc bình thường tu sĩ Tà Nguyệt cốc sẽ không để ý tới tính mệnh quáng nô.
Bọn họ cũng biết ở trong mỏ quặng sẽ thường xuyên phát sinh chuyện quáng nô đánh nhau ẩu đả nhưng trừ phi bị bọn họ bắt gặp, còn không chẳng ai thèm để ý tới bao giờ.
Lục Diệp bên này mới đánh cho huynh đệ Lưu thị đầu rơi máu chảy, té xỉu trên đất, quay đầu lại đã thấy Dương quản sự chụp hắn một chưởng.
Theo ý nghĩ của Lục Diệp, đây rõ ràng là Dương quản sự đang giáo huấn hắn mà.
Thế nhưng rất nhanh hắn lại cảm thấy không đúng.
Bởi vì thời điểm Dương quản sự xông tới, vẻ mặt đối phương vô cùng vội vàng hấp tấp, không giống như muốn ra mặt thay huynh đệ Lưu thị.
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ lung tung, Dương quản sự đã lộ ra vẻ mừng rỡ, tựa như đụng phải Lục Diệp ở nơi này là chuyện tốt vậy.
Gã tiến lên phía trước, một phát bắt được bả vai Lục Diệp nói: "Đi theo ta!"